BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 137

- Đi nhanh, song lại không đến, người chết, không đi được, vẫn đến

được! Trên đời quả có nhiều chuyện thích thú thật!

Phó Hồng Tuyết điềm nhiên: - Người chết là ai?
Diệp Khai buông nhanh: - Phi Thiên Tri Thù!
Phó Hồng Tuyết khẽ cau đôi mày, trầm ngâm một lúc lâu, bỗng thốt: -

Hắn vốn chậm chân lại phía sau, đàm đạo với tại hạ! Diệp Khai chớp mắt:

- Ạ?
Phó Hồng Tuyết tiếp: - Hắn hỏi!
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết: - Rồi các hạ đáp!
Phó Hồng Tuyết lắc đầu: - Chỉ nghe, chứ không đáp. Một cuộc đàm đạo

đơn phương! Diệp Khai lại chớp mắt:

- Tại sao không đáp?
Phó Hồng Tuyết lạnh lùng: - Nghe cũng đủ mệt rồi!
Diệp Khai lại hỏi: - Sau đó?
Phó Hồng Tuyết thốt: - Tại hạ bước đi chầm chậm, chầm chậm, đều đều!

Diệp Khai hỏi: - Các hạ không đáp, hắn không hỏi được gì hơn, nên bỏ các
hạ lại bước đi trước? Phó Hồng Tuyết cười mỉa:

- Do đó hắn đến trước.
Diệp Khai cũng cười, nụ cười vô nghĩa.
Phó Hồng Tuyết tiếp: - Các hạ hỏi, tại hạ đáp. Các hạ có biết tại sao tại

hạ chịu đáp chăng? Diệp Khai lắc đầu:

- Chính tại hạ đang lấy làm kỳ đây!
Phó Hồng Tuyết thốt: - Chỉ vì tại hạ muốn hỏi lại!
Diệp Khai gật đầu: - Các hạ cứ hỏi. Tại hạ sẵn sàng đáp.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Nhưng hiện tại, chưa phải lúc.
Diệp Khai cau mày:
- Thế đến khi nào mới phải lúc?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Tại hạ muốn hỏi các hạ đó! Tùy các hạ định đoạt.
Diệp Khai cười nhẹ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.