Mã Phương Linh chu môi hướng về vọng cửa thứ ba bên tả đáp:
- Ở trong đó...
Trong vọng cửa đó, là phòng của Thúy Bình.
Diệp Khai giương tròn đôi mắt, hỏi:
- Bà ở trong đó? Làm gì ở trong đó?
Mã Phương Linh đáp:
- Giải muộn.
Diệp Khai kêu lên:
- Giải muộn với Thúy Bình?
Mã Phương Linh gật đầu:
- Họ là bằng hữu của nhau, mỗi lần vào thị trấn là dì ba có đến với nàng
một lúc.
Bỗng nàng trợn mắt hỏi:
- Sao ngươi biết tên nàng là Thúy Bình! Ngươi có quen với nàng?
Diệp Khai lẩm nhẩm:
- Mường tượng có gặp nàng ấy một lần.
Mã Phương Linh gằn giọng:
- Mường tượng hay thật sự?
Diệp Khai cười khổ:
- Thật sự!
Mã Phương Linh ngẩng đầu lên:
- Chừng như ngươi vừa đến chiều hôm qua chơi.
Diệp Khai gật đầu.
Mã Phương Linh tiếp hỏi:
- Đêm trước đó, ngươi ở đâu?
Diệp Khai đáp:
- Mường tượng... mường tượng...
Mã Phương Linh cắn môi, rồi quay đầu, rồi nguây nguẩy bước đi.
Tánh khí của nàng biến đổi chóng quá, thoạt vui thoạt hờn, đối tượng
không làm sao xoay trở kịp với nàng.
Diệp Khai thở dài!
Chàng còn làm gì hơn, ngoài sự thở dài?