BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 142

Mã Phương Linh chu môi hướng về vọng cửa thứ ba bên tả đáp:
- Ở trong đó...
Trong vọng cửa đó, là phòng của Thúy Bình.
Diệp Khai giương tròn đôi mắt, hỏi:
- Bà ở trong đó? Làm gì ở trong đó?
Mã Phương Linh đáp:
- Giải muộn.
Diệp Khai kêu lên:
- Giải muộn với Thúy Bình?
Mã Phương Linh gật đầu:
- Họ là bằng hữu của nhau, mỗi lần vào thị trấn là dì ba có đến với nàng

một lúc.

Bỗng nàng trợn mắt hỏi:
- Sao ngươi biết tên nàng là Thúy Bình! Ngươi có quen với nàng?
Diệp Khai lẩm nhẩm:
- Mường tượng có gặp nàng ấy một lần.
Mã Phương Linh gằn giọng:
- Mường tượng hay thật sự?
Diệp Khai cười khổ:
- Thật sự!
Mã Phương Linh ngẩng đầu lên:
- Chừng như ngươi vừa đến chiều hôm qua chơi.
Diệp Khai gật đầu.
Mã Phương Linh tiếp hỏi:
- Đêm trước đó, ngươi ở đâu?
Diệp Khai đáp:
- Mường tượng... mường tượng...
Mã Phương Linh cắn môi, rồi quay đầu, rồi nguây nguẩy bước đi.
Tánh khí của nàng biến đổi chóng quá, thoạt vui thoạt hờn, đối tượng

không làm sao xoay trở kịp với nàng.

Diệp Khai thở dài!
Chàng còn làm gì hơn, ngoài sự thở dài?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.