Diệp Khai lắc đầu:
- Tại hạ không sợ bị giết, chỉ sợ cô nương giận thôi!
Mã Phương Linh cười, nàng trở nên ôn nhu như không còn ai ôn nhu
hơn.
Diệp Khai nhìn nàng, tợ hồ si si dại dại...
Mã Phương Linh từ từ cúi đầu, thấp giọng hỏi:
- Có phải sớm mai này, gia gia tìm ngươi để nói gì đó với ngươi chăng?
Diệp Khai gật đầu:
- Phải!
Mã Phương Linh lại hỏi:
- Gia gia ta nói gì?
Diệp Khai đáp:
- Lịnh tôn bảo tại hạ phải đi, đi gấp, khỏi địa phương này.
Mã Phương Linh cắn môi:
- Ngươi đáp làm sao?
Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ bảo là không đi đâu hết.
Mã Phương Linh ngẩng đầu lên, rồi vụt đứng dậy, chụp tay chàng, nắm
cứng hỏi:
- Ngươi... thật sự ngươi không đi?
Diệp Khai gật đầu:
- Tại hạ ở lại.
Mã Phương Linh lại hỏi:
- Ở nơi khác, không có ai chờ đợi ngươi sao?
Diệp Khai đáp:
- Chỉ có một nơi, ở đó có người chờ tại hạ.
Mã Phương Linh hỏi dồn:
- Nơi nào?
Diệp Khai buông gọn:
- Nơi này!
Mã Phương Linh cười, nụ cười ngọt ngào quá!