BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 221

Đời có ba thứ an ủi, họ đều thiếu cả ba: tiền, gái, và nhà!
Thì bảo sao họ không buông lung kiếp sống phó mặc cho gió cuốn đi?
Họ không còn sống cái kiếp con người nữa. Họ gần với ngựa quá rồi!
Một người đột nhiên kẹp chân sát vào hông ngựa, dụng lực đánh ngựa,

ngựa vọt tới như bay.

Đồng bạn phá lên cười:
- Tiểu hắc tử điên rồi!
- Ít nhất cũng bảy tám tháng qua hắn không tiếp cận nữ nhân! Lần sau

cùng, hắn vớ phải một mụ suýt soát sáu mươi!

- Giả như cho ta ngủ một đêm với Thúy Bình thôi, sáng ra ai chặt ta một

trăm cái đầu, ta cũng dâng nốt!

- Ta lại khác, ta thích cái mụ Trầm Tam Nương hơn! Mụ ấy tuy có tuổi

một chút, song vẫn còn hấp dẫn lạ lùng!

Bỗng, một tiếng rú thảm vang lên.
Tiểu hắc tử chạy phía trước rú lên, rồi ngã nhào xuống lưng ngựa.
Hắn ngã cạnh chân một người.
Người đó như bóng ma, từ chỗ tối lù lù xuất hiện, tay cầm một thanh đao

dài, loại chém ngựa.

Bao nhiêu rượu trong mình bọ mã sư vụt biến thành mồ hôi lạnh.
Hai kẻ đi đầu run giọng hỏi:
- Người là ai? Người hay quỷ?
Người đó cười hỏi lại:
- Ta là ai, các ngươi cũng không nhận ra sao?
Hai kẻ đi đầu kịp nhận ra rồi, thở phào, cười vuốt:
- Thì ra là...
Trảm mã đường đao chớp lên trước mặt chúng ngăn chận câu nói.
Vĩnh viễn chúng không nói được nữa. Bởi, máu đã phún lên như vòi.
Thây người ngã, song mắt vẫn còn trừng trừng nhìn kẻ sát nhân, hãi

hùng, kinh dị, căm hờn.

Kẻ chết vĩnh viễn không hiểu tại sao mình phải chết.
Rồi ngựa hí kinh hoàng.
Rồi người rú kinh hoàng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.