BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 237

Bảy năm rồi, cứ mỗi tháng độ mười lần là bà phải ăn nằm với lão, phải

chịu đựng cả những cái không ai có thể chịu đựng quá một lần như sự mân
mó suồng sả, ê chề, như mùi hôi chua tanh gần như thúi của lão.

Bà có cảm tưởng là mình ăn nằm với một ngựa. Một con ngựa già.
Bà chịu đựng như vậy bảy năm qua rồi để chực chờ gặt hái một kết quả.
Nhưng bây giờ thì cảm thấy như công trình bỏ trôi theo dòng nước.
Từ bảy năm trước cho đến bây giờ, bà là một món đồ chơi của người ta.
Thế mà bà đinh ninh là mình cao tay ấn.
Vạn Mã Đường hỏi:
- Ta sớm biết ngươi là ai song ta câm lặng cho đến ngày nay. Ngươi có

biết tại sao không?

Trầm Tam Nương lắc đầu.
Vạn Mã Đường giải thích:
- Chỉ vì ta ưa thích ngươi. Ta cần mẫu người của ngươi ở bên cạnh ta.
Trầm Tam Nương mỉm cười:
- Huống chi ông khỏi phải đi tìm đâu cho nhọc, chính tôi cam tâm tình

nguyện dẫn xác đến cho ôn hưởng thụ.

Bà cười, giọng cười đau hơn tiếng khóc.
Bỗng bà buồn nôn. Bà cố gắng dằn lòng khỏi mửa một cách chán

chường.

Càng tỏ ra ghê tởm con người trước mặt là càng xác nhận cái bại của

mình.

Vạn Mã Đường tiếp:
- Ngoài ra ta còn biết sự liên hệ giữa ngươi và Thúy Bình. Ta nhờ các

ngươi mà bắt được nhiều tin tức. Ta không ngăn trở hay phá hoại sự liên lạc
giữa hai người là vì ta cần lợi dụng hai người trong nhiều việc. Thú thật,
hai người đã giúp ích ta rất nhiều. Đáng tiếc là thơ thơ của ngươi rrất thông
minh, khéo giữ tung tích, mãi đến ngày nay ta vẫn chưa truy ra.

Trầm Tam Nương thốt:
- Sở dĩ thế mà thơ thơ tôi mới còn sống sót được.
Vạn Mã Đường hỏi:
- Thế còn caon trai của bà ta?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.