BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 256

Rồi y nhớ bàn tay dịu, mơn man lên, đôi môi ấm, tất cả những cái đó

khích thiết dục vọng một cách ngọt ngào.

Những cái đó trong đêm rồi, đối với y, như mộng ảo.
Bây giờ, những cái đó đã hiện hình trước mặt y, mắt thấy thật, tai nghe

thật, nếu tay sờ, cũng thật luôn.

Phó Hồng Tuyết nắm chặt hai bàn tay, toàn thân cũng run như thường,

run vì khẩn trương, vì phấn khởi, dù y cố gồng hai tay để lấy áp lực đèn
nén sự bốc đồng.

Cuối cùng, y cũng ngẩng đầu lên được để nhìn gương mặt đẹp!
Y thấy Thúy Bình.
Thúy Bình đứng trước mặt y, còn Trầm Tam Nương đứng cách xa xa.
Thúy Bình cười thốt:
- Hiện tại, ngươi thấy mặt mày ta rồi!
Phó Hồng Tuyết gật đầu, lẩm nhẩm:
- Hiện tại, tại hạ thấy mặt mày cô nương!
Ánh mắt của y chợt bừng sáng, thứ ánh sáng của nhiệt tình.
Trầm Tam Nương đứng xa xa, nhìn y, không biểu lộ một nét cảm nghĩ

nào, mường tượng nhìn một người xa lạ.

Bà đâu có tình cảm gì! Bất quá, việc bà làm, bà thấy cần phải làm, nên

không thể không làm, vậy thôi.

Vì báo thù, phục hận, để đạt cái đích cho kỳ được, thì có gì mà bà không

thể làm, từ chối làm?

Nhưng, bây giờ mọi sự đều chuyển biến, bà không còn bắt buộc phải tiếp

tục làm như trước nữa.

Hết cần thiết rồi!
Vả lại, bà không muốn người ta biết có một bí mật giữa bà và Phó Hồng

Tuyết.

Nhất là Phó Hồng Tuyết, chính y cũng không được hiểu bà có liên lạc

với y.

Bà cảm thấy việc làm vừa qua đáng tởm quá. Bà lợm giọng muốn nôn

mửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.