BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 30

Phó Hồng Tuyết như không thấy người, thì tự nhiên như cũng không

nghe người

nói.
Thiếu nữ dửng cao đôi mày, cất cao giọng tiếp luôn:
- Ngươi nghe đây, đêm nay, nếu ngươi dám không đến, thì quả thật ngươi

là một kẻ hèn, rất hèn, rất đốn mạt, hạ tiện, ta sẽ giết ngươi, lấy thịt ngươi
nuôi chó.

Đoạn, nàng vung roi ngựa, quấtt sang mặt Phó Hồng Tuyết.
Phó Hồng Tuyết như không thấyluôn ngọn roi đó.
Nhưng, chẳng biết tại sao, ngọn roi xuất phát mạnh, nửa chừng lại giảm

mãnh lực, rồi một tiếng rẹt rất khẽ vang lên, roi phớt qua mặt Phó Hồng
Tuyết, lưu lại một vệt đỏ.

Phó Hồng Tuyết như chẳng cảm giác gì, song bàn tay nắm chuôi đao thì

kéo gân xanh vồng lên thấy rõ.

Thiếu nữ bật cười sằng sặc, thốt:
- Thì ra, ngươi là một con người gỗ.
Nàng cười tiếp, ròn rã, giật cương, ngựa phóng vó, thoáng mắt khuất

dạng tre6n con đường lợp cát vàng.

Bây giờ, Phó Hồng Tuyết mới đưa tay sờ mặt.
Bây giờ, chàng mới run, run người lên, run mãi, lâu lắm vẫn chưa ngừng.

Bàn tay nắm cứng chuôi đao, suýt bóp nát chuôi đao.

Diệp Khai còn đứng nguyên tại chỗ, ngáp dài dài.
Nếu có ai chú ý, tất phải thấy là hắn ít nhất cũng ngáp hơn bốn mươi lần

trong ngày nay rồi! Vậy mà hắn không chịu đi ngủ ngay cho!

Hắn nhìn ngang, nhìn dọc, mường tượng mỗi sự vật gì quanh mình hắn,

gần cũng như xa, đều gây cho hắn một thích thú cao độ.

Hiện tại, hắn từ trong một cửa hiệu buôn tạp hóa bước ra, chuẩn bị đến

quán mì đối diện.

Hắn la cà khắp nơi, xem mọi vật, ăn mọi thứ, hắn có vẻ một người rừng

bất chợt lạc đến đô thị, trông cái gì cũng lạ mắt, cái gì cũng hấp dẫn hắn
mãnh liệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.