BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 338

Diệp Khai cau mày:
- Nhưng rồi bà cũng chẳng thành công?
Trầm Tam Nương thở dài:
- Không thu hoạch được mảy may chi hết!
Bà lộ vẻ buồn, tiếp:
- Hơn mười năm nay, tôi phí bỏ bao nhiêu tâm trí...
Diệp Khai hỏi:
- Bà bất quá là một liễu đầu của Bạch Phụng phu nhân, nhưng bà vì một

đoạn cừu hận của chủ nhân mà cam tâm phí bỏ thời xuân sắc, thế nghĩa là
sao?

Trầm Tam Nương đáp:
- Cái nghĩa, là cái quý nhất trong đời người. Phu nhân đối với tôi quá tốt,

phu nhân xem tôi như thân muội! Tôi phải làm một việc gì cho phu nhân
chứ.

Diệp Khai nhìn bà:
- Không còn nguyên nhân nào khác?
Trầm Tam Nương cúi đầu.
Rồi bà tiếp:
- Bạch đại ca là người mà tôi sùng bái nhất trên đời.
Bà ngẩng đầu lên như trách, nhưng không trách:
- Mường tượng là vì bất cứ chuyện gì, công tử cũng quyết hỏi cặn kẽ, hỏi

tột cùng. Có vậy mới cam tâm!

Diệp Khai mỉm cười:
- Tại hạ là kẻ thích đào gốc moi rể mà!
Ánh mắt của Trầm Tam Nương biến kỳ quái. Bà nhìn Diệp Khai với ánh

mắt đó,

tiếp:
- Cho nên công tử thường thường thích nấp trên mái nhà nghe trộm

người ta nói chuyện!

Diệp Khai mỉm cười:
- Xem ra, mường tượng vì bất cứ việc gì, bà cũng quyết hỏi cặn kẽ, hỏi

tột cùng. Có vậy mới cam tâm!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.