BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 393

- Hôm qua bà ấy đắp đến hai chiếc chăn, mà vẫn còn run đáng sợ đấy!
Diệp Khai vụt cười:
- Người chết rồi còn run là run cái nỗi gì?
Chàng lướt tới, thò tay vào chăn, sờ.
Người bệnh lạnh cứng!
Chàng rút tay ra, mường tượng sợ làm kinh động xác chết.
Vĩnh viễn không ai làm kinh động một xác chết được!
Rồi chàng từ từ quay đầu lại.
Trần Đại Quan đứng đó, đang cười âm trầm. Một nụ cười đồng dạng

muôn thuở, một nụ cười điêu khắc trên gương mặt gỗ?

Mặt gỗ là mặt giả!
Diệp Khai thở dài:
- Xem ra, vĩnh viễn tại hạ không có cái diễm phúc thưởng thức tài nấu

bếp của Trần đại tẩu!

Trần Đại Quan lạnh lùng:
- Người chết còn nấu nướng làm sao được!
Diệp Khai hỏi:
- Còn các hạ?
Trần Đại Quan đáp gọn:
- Tại hạ không là người chết!
Diệp Khai thốt:
- Nhưng, đáng lý các hạ phải chết rồi! Nói một cách khác, đáng lý Trần

Đại Quan phải chết rồi!

Trần Đại Quan kêu bâng quơ:
- Ạ?
Diệp Khai tiếp: - Tại hạ có thấy các hạ nằm trong một cỗ quan tài! Đôi

mắt của Trần Đại Quan chớp lia, song nụ cười vẫn nở như thường. Nụ cười
khắc trên gương mặt gỗ!

Diệp Khai tiếp:
- Muốn giả trang thành một Trần Đại Quan, tưởng chẳng có gì quá khó

khăn. Bởi, con người đó thường xuyên cười giả tạo, con người đó như luôn
luôn mang một chiếc nạ có nụ cười giả tạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.