BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 44

- Tại hạ đã nói, lấy bốn biển làm nhà, nếu các hạ tìm được một lai lịch

nào về tại hạ, thì quả thật là quái sự!

Vân Tại Thiên trầm ngâm một lúc, muốn nói gì đó, bỗng có tiếng gõ cốc

cốc nơi ngoài cửa xe, mường tượng có người báo hiệu.

Hắn giật mình, hỏi:
- Ai? Không ai đáp.
Nhưng bên ngoài cửa, ba tiếng cốc cốc cốc nữa tiếp nối vang lên.
Hắn cau mày, bỗng vươn tay đẩy cánh cửa.
Cánh cửa theo đà xe chạy, đong đưa mạnh, nếu có kẻ nào đeo nơi đó, dù

có bị đóng đinh cứng, cũng phải bị xe vòng mà rớt xuống ngay.

Nhưng, phải có người chứ! Nếu không thì làm gì có tiếng gõ cửa?
Vân Tại Thiên trầm gương mặt, thốt:
Thấy việc quái mà không cho là quái, thì rồi đối với người thấy, việc

quái đó trở thành trơ trẻn, hết quái ngay! Và kẻ nào còn muốn tiếp tục làm
việc quái, kẻ đó thật ngu xuẩn hết sức!

Bỗng một bàn tay từ mui xe ló xuống, một bàn tay ốm màu vàng, nơi tay

có chiếc chén mẻ đi một phần.

Rồi một giọng nói âm trầm nửa âm nửa dương vang lên:
- Có rượu không? Cho ta một chén đi, khát suýt chết đây!
Vân Tại Thiên mỉm cười:
- Cũng may trong xe có rượu, nhưng tại sao Lạc tiên sanh không xuống

đây mà uống?

Hắn nhìn bàn tay, nhận ra người.
Rồi hai chân thòng xuống, với chân mang giày cỏ, còn nửa đế, trát đầy

bụi đất bít cả lỗ đan.

Đôi chân đong đưa theo đà xe vồng.
Diệp Khai đâm lo, sợ người đó bất thình lình bật xuống đường, tan

xương nát thịt chết oan mạng.

Nhưng chàng chỉ lo sợ hảo.
Bóng người chớp lên vị khách lạ đã đáp xuống ngồi đối diện với chàng

ung dung, êm ái.

Khách lạ nhìn chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.