BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 48

Cỗ xe dừng trước một tòa sàn đài bằng gỗ, đài cao ba trượng, chẳng rõ

bên trong co bao nhiêu trăm ngàn gian.

Một cột cờ trước vọng cửa cái, cao chót vót, mặt ngửa lên, cổ bẻ thành

góc vuông mới trông thấy lá cờ.

Nhưng, lúc đó, cờ đã hạ xuống, chỉ còn chiếc cột sừng sựng.
Diệp Khai xuống xe, thở luôn mấy hơi dài, đoạn đảo mắt nhìn quanh,

chàng phải thán phục bộ óc kiến tạo của chủ nhân dựng lên một khung trời
nhiệt náo tại đây, hẳn là phải lắm công trình!

Bởi, nơi đây hoang vắng, chung quanh là mênh mang, chẳng khác giữa

vùng sa mạc, đưa vật liệu từ vạn dặm xa đến nào phải sức một trăm người
làm nổi trong một thời gian ngắn?

Không tưởng tượng được!
Vân Tại Thiên xuống xe theo chàng, cười nhẹ, hỏi:
- Các hạ thấy sao?
Diệp Khai thở ra:
- Tam Lão Bản đắc ý đến mức độ này, kể ra không uổng sanh trên trần

thế!

Vân Tại Thiên cũng thở dài:
- Phải nhận rằng con người đó là một phi thường nhân. Được như ngày

nay, tưởng chẳng phải dễ!

Diệp Khai gật đầu, rồi hỏi:
- Lạc tiên sinh?
Vân Tại Thiên đáp:
- Còn đi đứng gì nổi nữa!
Diệp Khai chớp mắt mỉm cười:
- Cũng may, khách không chỉ là hai người bọn tại hạ!
Vân Tại Thiên cau mày:
- Ạ!
Diệp Khai chợt bước tới cạnh xa phu, vỗ tay vào vai y, cười nhẹ, thốt:
- Các hạ vất vả quá!
Xa phu giật mình, cười bâng quơ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.