BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 487

Phó Hồng Tuyết cười lạnh:
- Ngươi tưởng ta đề cập đến gã họ Bành?
Thúy Bình trố mắt:
- Chứ không phải y?
Phó Hồng Tuyết hừ một tiếng:
- Ta nói đến Diệp Khai!
Thúy Bình giật mình.
Phó Hồng Tuyết lại hừ một tiếng:
- Ngươi quen với hắn chứ? Hắn không là phổ thông khách nhân chứ?
Thúy Bình lộ vẻ thống khổ, thốt qua giọng thê thảm:
- Tại sao công tử nói những lời như thế? Công tử muốn dày vò tôi? Hay

công tử tự dày vò?

Gương mặt trắng xanh của Phó Hồng Tuyết chợt biến đỏ.
Hắn miễn cưỡng khống chế lấy mình, buông từng tiếng:
- Bất quá, ta chỉ muốn biết ngươi có quen hắn hay không vậy thôi!
Thúy Bình đáp:
- Dù cho trước kia tôi có quen, nhưng hiện tại thì tôi không nhìn, như

vậy có khác chi hai con người xa lạ?

Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Tại sao không nhìn?
Thúy Bình đáp:
- Tại vì tôi có công tử, tại vì hiện tại tôi là người của công tử, tôi chỉ

nhận, chỉ nhìn một mình công tử thôi!

Nàng vương tay, chụp tay hắn, bóp mạnh.
Phó Hồng Tuyết trầm giọng:
- Rất tiếc, ta không thể cung cấp cho ngươi những cái sang quý của lối

sống ngày trước của ngươi! Ngươi theo ta, chỉ được ăn cái thứ mì rẻ tiền,
không hơn, không kém!

Thúy Bình đáp:
- Vật thực nào không nuôi sống con người? Tôi chỉ cần được sống, để

sống với công tử thôi!

Phó Hồng Tuyết lắc đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.