BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 489

- Đúng vậy!
Thúy Bình tiếp:
- Công tử khỏi đề tỉnh tôi! Tôi biết, tôi không xứng đáng với công tử!
Nàng dừng lại một chút, rồi tiếp luôn:
- Tôi hy vọng công tử nên tưởng lại mình một chút!
Phó Hồng Tuyết hỏi:
- Ta phải tưởng như thế nào?
Thúy Bình tiếp:
- Tại sao công tử không tưởng xem, tôi làm thế vì lý do gì? Tôi vì ai? Tại

sao tôi tự làm khổ lấy tôi?

Nàng tự khống chế con tim, cố gắng khống chế, song lệ nóng vẫn tuôn

trào.

Nàng vụt đứng lên, tiếp luôn:
- Công tử đã cho rằng tôi không xứng đáng, thì tôi còn làm phiền công tử

chi nữa! Tôi...

Phó Hồng Tuyết gật đầu:
- Phải đó! Ngươi đã có hằng xe vàng xe bạc, thì tội gì phải chịu khổ chịu

cực đi theo ta! Ngươi ly khai là phải!

Thúy Bình trầm giọng:
- Thực sự công tử chán tôi?
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Phải!
Thúy Bình gật đầu:
- Tốt! Tốt! ... Công tử tốt quá!
Hai tay ôm mặt, nàng bước ra cửa.
Phó Hồng Tuyết không ngăn chận, mà cũng chẳng nhìn nàng.
Ra bên ngoài rồi, nàng đóng mạnh cánh cửa, kêu ầm một tiếng.
Phó Hồng Tuyết vẫn ngồi ỳ một chỗ.
Hắn không run người, song gân tay nổi vồng lên, xanh dờn.
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, chảy xuống ròng ròng.
Đoạn, hắn ngã xuống đất, lúc đó hắn run người, rồi bọt mép sùi, trắng

xóa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.