BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 536

Nhưng hắn bất động.
Bởi, hắn cảm thấy thẹn, nhục.
Có gì đâu mà hắn cho là thẹn, nhục? Hắn đâu có làm gì.
Chính kẻ khác thẹn, nhục mới phải chứ?
Hắn lẩm nhẩm:
- Xong, thế là xong. . .
Hắn muốn quay mình, không nhìn Thúy Bình và gã đánh xe nữa.
Song, không nhích tới được mà giết gã đánh xe, hắn làm gì có khí lực

quay mình?

Chẳng những thân hình không di động, mà mắt cũng không di động

luôn.

Mắt vẫn nhìn
Hắn lẩm nhẩm:
- Xong, thế là xong. . .
Quả thật, hạng người của Thúy Bình là thế. Nàng không muốn cao hơn,

ai đưa nàng lên cao, nàng cũng tụt xuống thấp.

Nàng không đáng cho hắn bi ai, thống khổ.
Trời, thật như vậy thì đúgn là phủ phàng cho hắn quá.
Rồi hắn khóc. Lệ tuôn như suối đổ.
Hắn thấy, qua màn lệ, cả hai vào một khách sạn cực nguy nga.
Thúy Bình vào trước, gã đánh xe theo sau.
Phó Hồng Tuyết vẫn bất động.
Lâu lắm, chẳng rõ là bao lâu, một bàn tay mát dịu nắm lấy tay hắn.
Rồi một giọng oanh vàng trổi lên dịu dàng:
- Công tử đứng chi đây mà đờ người ra thế? Tiết Đại gia cho tìm công tử

khắp nơi. Mời về uống rượu.

Phải, uống rượu là hợp tình, hợp cảnh
Tại sao hắn không uống chứ? Tại sao hắn tỉnh lại để chứng kiến một

cảnh xé lòng.

Uống.
Hắn theo nàng kỷ nữ về khách sạn để uống cho say. Hết say thì lại uống

nữa, cho say mãi mãi, không bao giờ tỉnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.