BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 537

Tôn nghiêm, dũng khí, lực lượng, tất cả đều vùi trong rượu. Còn thanh

đao thôi. Hắn không thể vùi nó trong rượu được.

Rượu.
Rượu đến say, say đến tỉnh, tỉnh rồi lại say.
Hôm nay tỉnh, tỉnh lại rồi, Phó Hồng Tuyết sắp sửa mượn hơi men say

trở lại.

Trước mặt hắn, bên kia cạnh bàn, một nụ cười trên gương mặt xinh tươi,

gần hơn thì có một chén rượu.

Rượu, hấp dẫn hơn nụ cười.
Nụ cười ở đây, không cốt quyến rũ người, mà là giám thị rượu.
Chén rượu này là chén thứ nhất trong ngày.
Hắn chưa uống chén nào từ lúc tỉnh.
Hắn vừa vươn tay, định cầm chén rượu.
Nhưng một bàn tay khác, nhanh hơn, vươn ra hất chén rượu xuống nền.
Phó Hồng Tuyết sững sờ.
Bàn tay hất rượu là của Tiết Đại Hán.
Y trầm giọng hỏi:
- Hôm nay, các hạ còn tưởng uống nữa sao?
Phó Hồng Tuyết do dự một chút, rồi gật đầu.
Tiết Đại Hán trầm gương mặt.
- Các hạ có biết là đã uống bao nhiêu rượu rồi chăng?
Phó Hồng Tuyết không biết.
Hắn không nhớ rõ, thì tính làm sao đúng số?
Nữ nhân có nụ cười, ngồi đối diện với hắn, lại cười, thốt:
- Tính đến ngày nay, Phó công tử thiếu tiền rượu cộng tất cả là ba ngàn

bốn trăm lượng bạc.

Tiết Đại Hán hỏi:
- Đã thanh toán phần nào chưa?
Thiếu nữ vẫn cười
- Chưa có lấy một đồng.
Tiết Đại Hán cười lạnh
- Tiền chưa trả một đồng, lại còn ngồi đây mà uống nữa à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.