BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 546

Mặt y nhăn lại, song nụ cười vẫn nở, nụ cười oán độc, mỉa mai, khinh

miệt.

Y còn nhìn được Phó Hồng Tuyết, y còn nói được một câu, câu nói cuối

cùng, phát xuất qua hơi thở gấp:

- Quả nhiên đao pháp vô song! Nhanh không thể tưởng! Rất tiếc, đao dù

nhanh đến đâu, cũng không cải biến được sự thật!

Thốt xong, y ngã xuống.
Khí lực chân thực của y tiêu tan, chính siêu lực giúp y phát xuất câu nói

cuối cùng.

Nói được rồi, y mới chịu ra đi vĩnh viễn!
Đao đã chui vào vỏ. Đao còn vấy máu!
Phó Hồng Tuyết từ từ quay mình, chân tả nhích, chân hữu lết theo.
Hắn còn run người, hắn cố gắng kềm chế tâm tư, lấy lại bình tịnh.
Hắn xuyên qua giữa đám đông, mắt nhìn tới hắn, không còn dũng khí

nhìn xác chết, nhìn những người sống!

Tiếng khóc chợt vang lên phía sau lưng chàng.
Âm thanh của Mã Phương Linh.
Nàng khóc, nàng mắng, mắng với mọi danh từ ác độc nhất trên đời.
Nhưng, Phó Hồng Tuyết như khúc gỗ dựng đứng, từ từ nhích!
Không ai ngăn chận hắn. Bởi, chẳng ai dám.
Mã Phương Linh gào to:
- Sao các vị để cho hắn đi như vậy? Các vị không phải là bằng hữu của

Viên Thu Vân sao?

Không ai đáp.
Không ai nhích động!
Mối hận cừu phát sanh từ mười chín năm trước, không liên quan mảy

may với những người hiện diện, hiện tại!

Huống chi, nợ không vay, bảo ai phải trả thế cho người vay?
Ngoài ra, mắt không thấy, tai vẫn nghe, nghe cả việc từ nhiều năm qua,

ai ai cũng biết, Bạch Thiên Vũ chết rất thảm thiết!

Mã Phương Linh không còn cách gì hơn là khóc, mắng, nguyền rủa.
Nguyền rủa cho Phó Hồng Tuyết chết gấp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.