BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 58

Dấu chân, chứng tỏ người lưu lại, dồn khí uất xuống, khí uất không phát

tiết được ở phần trên, phải phát tiết phần dưới, chân dẫm nặng, lấy sức ấn
để giữ cho lòng trầm tịnh.

Nếu lực khí đó được mang dùng với kẻ khiêu khích, liệu kẻ khiêu khích

kháng cự nổi không?

Tự lượng không kháng cự nổi, kẻ cười ngưng cười ngay!
Tức uất đến độ đó, Phó Hồng Tuyết lại giữ được ánh mắt hiền hòa. Một

chứng minh cho đức tính kiên nhẫn mà y rèn luyện qua bao nhiêu ngày
tháng!

Mà cũng là một kinh nghiệm, do bậc trưởng thượng truyền lại, trước mặt

mọi người, đừng bao giờ biểu hiện tâm trạng qua ánh mắt.

Phải luôn luôn giấu cái sắc bén, như con hổ giấu móng vuốt dưới lớp

lông nhung, con hổ bước êm, mới vồ được mồi!

Càng biểu lộ trí tuệ, càng chuốc lụy phiền, càng thêm hoạn họa, bởi

người ta chỉ đề phòng kẻ khôn, chứ có ai lưu ý đến kẻ ngu?

Diệp Khai mục kích trọn vẹn cảnh tượng.
Chàng điểm nhẹ một nụ cười.
Bên trong, Đường chủ Vạn Mã Đường chợt cười một tiếng, hỏi:
- Các hạ không bao giờ mang đao, kiếm?
Diệp Khai vẫn giữ nụ cười, gật đầu.
Đường chủ lại hỏi:
- Tại sao?
Diệp Khai đáp:
- Tại vì không cần đến!
Đường chủ thong thả gật đầu:
- Đúng vậy! Dũng sĩ chân chánh, không cần có đao kiếm mà thành danh.

Đao kiếm không là phương tiện của dũng khí.

Mộ Dung Minh Châu cười lạnh, chận lời:
- Một con người khong mang đao kiếm, đâu có thể chứng minh dũng

khí!

Đường chủ cười nhạt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.