BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 701

- Một người chết đi, là ân oán cầm như liễu kết. Huống chi, nam nhân có

mặt trong đêm đó, đều là bằng hữu của Bạch Thiên Vũ! Bọn đó không thể
hành động như vậy đối với một bằng hữu đã chết rồi, chết vì tay họ.

Đinh Vân Lâm bỉu môi:
- Vậy chứ Mai Hoa Nương Tử không là người tình của Bạch Thiên Vũ

sao?

Diệp Khai gật đầu:
- Bởi là người tình, nên bà hận tình. Phàm nữ nhân hận vì tình thì còn

việc gì mà không dám làm!

Đinh Vân Lâm nín lặng.
Diệp Khai tiếp:
- Hà huống, những người khác thì chỉ muốn cho Bạch Thiên Vũ chết

thôi, còn bà thì lại muốn lão luôn luôn ở cạnh bà, sống thì làm bạn tình,
chết đi cũng phải được chôn bên cạnh bà! Lão sống, bà không giành giật
nổi, thì khi lão chết đi, bà phải cướp lão về với bà! Khi yêu cuồng, nữ nhân
vẫn có thể làm loạn đến vô lý!

Đinh Vân Lâm cắn môi:
Nàng thấy cái tâm của nữ nhân đáng sợ thật. Nàng tự hỏi, nếu Diệp Khai

bỏ rơi nàng, thì trong tương lai nàng có thể làm như Mai Hoa Nương Tử
chăng?

Đêm khuya lắm rồi.
Bàn tay của Đinh Vân Lâm vừa ướt vừa lạnh.
Diệp Khai bảo: - Cô nương nên tìm chỗ, ngủ một lúc. Đinh Vân Lâm lắc

đầu:

- Làm gì ngủ được! Dù có nệm êm, chăn ấm hiện tại, ta cũng khó gọi

giấc ngủ đến với ta!

Diệp Khai hỏi:
- Tại sao?
Đinh Vân Lâm cười khổ:
- Còn tại sao nữa! Tâm tư ta dao động như có bão đùa, ta đang tưởng

nghì đến nhiều việc lắm.

Diệp Khai hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.