BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 714

- Nhưng hiện tại ta không nhìn nhận ngươi nữa, không bao giờ ta nhìn

nhận ngươi.

Thúy Bình dịu dàng tiếp:
- Công tử biết tôi, tôi biết công tử. Chúng ta quen nhau.
Nàng không để Phó Hồng Tuyết nói gì, lại tiếp luôn:
- Việc đã qua, vô luận ai quấy, ai phải, chúng ta đều có thể quên. Chúng

ta là bằng hữu, công tử thọ bệnh, đương nhiên tôi phải đến, để chiếu cố
công tử.

Bằng hữu!
Cảm tình trước kia, thân mật như thế nào, chẳnglẽ giờ đây chỉ còn là một

thứ hữu nghị suông?

Bao nhiêu ân ái đã qua, cái đó chưa đủ cho cả hai đi xa hơn phạm vi

bằng hữu

sao?
Phó Hồng Tuyết nghe nhói ở tim.
Hắn buông mình xuống giường.
Thúy Bình thốt: - Tôi đã bảo, công tử nên ngủ đi một lúc, chờ cháo chín

rồi, tôi gọi thức dậy mà

ăn.
Phó Hồng Tuyết nắm chặt đôi tay, cố gắng dằn cơn khích động.
Hắn muốn tỏ ra cho nàng biết là hiện tại, hắn bình tỉnh lắm. Hắn quên

hết mọi việc. Hắn không còn thống khổ nữa.

Thúy Bình đứng lên, bước tới đắp chăn cho hắn, như lúc nào nàng săn

sóc hắn.

Phó Hồng Tuyết lạnh lùng thốt:
- Tạ ơn ngươi. Ta không dám nhận sự săn đón của ngươi!
Thúy Bình mỉm cười:
- Có gì đâu! Công tử bất tất phải bận tâm suy nghĩ!
Phó Hồng Tuyết thốt:
- Ngươi là khách, ta phải chiêu đãi ngươi!
Thúy Bình lắc đầu:
- Là người quen nhau lâu, chúng ta không nên nói đến những chi tiết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.