BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 716

- Tôi đã thuật hết các việc của tôi trong dĩ vãng, cho chồng tôi nghe.
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
- Nếu vậy, ngươi không nên đến đây!
Thúy Bình đáp:
- Tôi có cho y biết, y đồng ý để tôi đến gặp công tử, chiếu cố công tử.
Phó Hồng Tuyết cắn răng đến rướm máu, bật cười lạnh lùng, thốt:
- Xem ra y cũng biết thông cảm nhân tình!
Thúy Bình gật đầu:
- Con người của y quả đúng như vậy.
Bỗng, Phó Hồng Tuyết cất cao giọng:
- Nhưng ta thì không thế! Ta không thông cảm dễ dãi được!
Thúy Bình cười gượng:
- Nếu công tử sợ người ta hiểu lầm, thì tôi gọi y đến đây cùng với tôi, săn

sóc công tử.

Không đợi Phó Hồng Tuyết có chấp thuận hay không, nàng quay đầu,

gọi liền:

- Vào đây, ông ơi! Vào cho tôi giới thiệu với ông một người bằng hữu!

Ông Húy

ơi!
Húy!
Nàng gọi cái tên đó, nghe sao thân mật quá chừng, mường tượng trên đời

không có tiếng nào trìu mến hơn.

Cửa phòng không cài then.
Một người đẩy cửa bước vào, liền sau khi câu nói của Thúy Bình dứt âm

thinh.

Chừng như người đó đứng chực bên ngoài.
Y, tuổi không lớn lắm, mà cũng chẳng nhỏ, trạc độ gần bốn mươi thôi.
Gương mặt vuông, rắn rỏi, chứng tỏ một cuộc sống đầy gian khổ.
Vô luận là ai, cũng phải công nhận y là con người thành thật, chất phác.
Hạng người như Thúy Bình, khi có cái tâm hoàn lương, phần đông đều

chọn một mẫu chồng như vậy cả.

Thúy Bình cười thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.