BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 717

- Chồng tôi đó, công tử! Y tên là Vương Đại Hồng!
Thì ra, Húy là tên riêng!
Y có vẻ khù khờ quá, hoàn toàn thuộc quyền sai sử của Thúy Bình.
Nàng day qua chồng, tiếp:
- Đây là vị công tử tên Phó Hồng Tuyết, mà tôi thường nói với ông đó!
Vương Đại Hồng mỉm cười, vòng tay chào:
- Từng nghe đại danh của công tử, tôi ngưỡng mộ hết sức.
Nếu trước kia hẳn Phó Hồng Tuyết phát tác rồi. Bởi, khi nào hắn chấp

nhận cho Thúy Bình có chồng?

Nhưng bây giờ thì khác. Hắn đáp lại:
- Mừng cho các ngươi.
Thúy Bình thốt:
- Y ít nói lắm, lại không biết võ công!
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Càng hay chứ sao!
Thúy Bình tiếp:
- Y buôn bán, y có một cửa hiệu tơ lụa.
Phó Hồng Tuyết đáp:
- Nghề đó tốt lắm!
Thúy Bình tiếp:
- Tánh tình y rất tốt. Ít nhất y...
Giọng nàng trở nên chua chát:
- Ít nhất, y cũng không bỏ rơi tôi!
Phó Hồng Tuyết phảng phất không nghe nàng nói gì. Mà cũng chẳng

thấy nụ cười khổ sở của nàng.

Chừng như Vương Đại Hồng xốn xang áy náy, lẩm nhẩm:
- Các vị ở đây nhé, tôi ra ngoài kia!
Y muốn rút ống tay áo nơi tay Thúy Bình, song không dám.
Số người sợ vợ không phải hiếm trên đời này, song sợ vợ của Vương Đại

Hồng thì thật là hi hữu.

Đột nhiên, Phó Hồng Tuyết bảo:
- Ngươi ngồi xuống đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.