BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 739

Nàng cắn môi, đoạn tiếp:
- Đối với nam nhân khác, cô nương hận đến mất mạng, bởi cô nương cho

rằng tất cả nam nhân đều không xứng đáng với cô nương, đến phụ thân của
cô nương mà cô nương cũng còn khinh thường thay, huống hồ người khác!
Sở dĩ cô nương lấy nhị ca tôi là vì cô nương định mượn tay nhị ca tôi báo
hận cho cô nương.

Mã Phương Linh muốn điên lên được.
Nàng hét lớn:
- Ta biết, ngươi hận ta, chỉ vì ta muốn nhị ca ngươi tìm bắt ngươi đưa về

nhà. Còn ngươi thì lại thích lang thang đó đây với con chó hoang Diệp
Khai.

Đinh Vân Lâm hừ lạnh:
- Phải! Ta thích lưu lãng khắp sông hồ với hắn bởi vì ta yêu hắn.
Lạnh lùng nhìn Mã Phương Linh, nàng tiếp:
- Đương nhiên ngươi biết ta yêu hắn, nên ngươi tật đố, ngươi bảo nhị ca

làm áp lực, ly khai bọn ta, bởi ngươi cũng yêu hắn, yêu chết sống.

Mã Phương Linh bật cười cuồng dại:
- Ta yêu hắn? ... Ta chỉ cầu nguyện cho hắn chết sớm thì có!
Đinh Vân Lâm lắc đầu:
- Hiện tại, ngươi giận hắn, bởi ngươi biết hắn không bao giờ yêu ngươi!

Tình yêu không được đáp lại, ngươi quyết hủy diệt con người mà ngươi
yêu, quyết phá tan mọi hạnh phúc của người ngươi yêu. Ta còn lạ gì mẫu
người độc ác của ngươi, ăn không được thì phá cho hôi cái đó! Ngươi nên
chết đi là phải hơn, sống làm gì cho bẩn mắt thiên hạ!

Mã Phương Linh vẫn còn cười cuồng dại, nhưng giọng cười biến dần thê

thảm như tiếng khóc.

Hiện tại, không rõ nàng gào khóc hay cười điên.
Bỗng, nàng quay đầu về phía Phó Hồng Tuyết khàn giọng hỏi:
- Ngươi muốn giết ta, sao không bước tới mà giết?
Phó Hồng Tuyết không hề nhìn nàng, nhưng hắn bước tới, hắn muốn đối

diện với Đinh Vân Lâm.

Mã Phương Linh vụt chạy đến, ôm chầm lấy hắn, quát:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.