BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 749

Đinh Vân Lâm gật đầu, cất cao giọng:
- Đương nhiên là hắn đến tìm ta, hắn tuyệt đối không phải là kẻ vô tình.
Phó Hồng Tuyết nhìn ra phương trời xa, rồi từ từ thốt:
- Nơi đây, an tĩnh lắm. Nếu hắn chết an ổn tại chốn này thì đúng là hắn

có diễu phúc hơn người, như thế là cao xanh ưu đài hắn ghê!

Đinh Vân Lâm giật mình:
- Ngươi đợi hắn đến?
Phó Hồng Tuyết không đáp, nhìn xuống thanh đao.
Thanh đao đã nhiễm quá nhiều máu. Máu của người lớp trước, máu của

người lớp sau. Máu do cả hai bàn tay của hai thế hệ khơi giòng.

Đinh Vân Lâm rung rung giọng, thốt:
- Nhưng hắn đâu có biết ta ở đây?
Phó Hồng Tuyết điềm nhiên:
- Hắn có thể biết.
Đinh Vân Lâm hỏi:
- Tại sao?
Phó Hồng Tuyết giải thích:
- Nhiều người trông thấy ta mang ngươi đi về phía này.
Đinh Vân Lâm lại hỏi:
- Dù hắn có đến đây đi nữa, thì sao? Chẳng lẽ thực sự ngươi muốn giết

hắn?

Phó Hồng Tuyết nín lặng, như thanh đao im lặng. Đao không bao giờ lên

tiếng, nhưng đao giết người như thường.

Đinh Vân Lâm lớn tiếng tiếp:
- Thực sự ngươi có thể hạ độc thủ? Chẳng lẽ ngươi quên những gì hắn đã

làm cho ngươi ngày trước? Nếu không có hắn, liệu ngươi còn sống đến
hôm nay chăng?

Phó Hồng Tuyết thống khổ quá!
Hắn gằn từng tiếng:
- Hắn để cho ta sống, là muốn cho ta chịu dày vò cùng cực trong niềm

thống khổ vô biên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.