BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 760

Người đó chợt hỏi:
- Lúc các hạ lên núi, có gặp bằng hữu của tại hạ chăng?
Diệp Khai gật đầu:
- Ta xem chừng như những người đó mệt nhọc quá nên đã khuyên họ

nằm xuống nghỉ một lúc. Họ cũng là những người biết lợi hại nên ngoan
ngoãn nghe lời ta, cùng nằm xuống cả.

Người đó thoáng biến sắc cười khổ, thốt:
- Thực ra... tại hạ cũng cảm thấy quá mệt nhọc!
Diệp Khai đáp:
- Thấy mệt thì cứ tìm chỗ mà nằm nghỉ!
Người đó không nói gì nữa, bước đến góc tường, nằm xuống.
Đinh Vân Lâm bật cười thốt:
- Xem ra hắn cũng thông minh đấy chứ!
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ nhận thấy số người ngu trên đời này càng ngày càng giảm thiểu.

Cũng là một sự đáng mừng!

Rồi chàng tiếp:
- Tại hạ nghĩ, cô nương nên đứng len, đi tới đi lui, chứ nằm mãi như vậy,

chỉ sợ mụt xương mất!

Đinh Vân Lâm cười nhẹ:
- Ta đang chờ ngươi đấm bóp đây! Đôi chân của ta mõi nhừ!
Diệp Khai thở dài:
- Tại hạ nghĩ, nhị ca cô nương điểm huyệt đôi chân sao không điểm

huyệt luôn cái miệng của cô nương!

Đinh Vân Lâm bật cười sằng sặc:
- Tại vì nhị ca ta muốn chừa cái miệng của ta để cắn ngươi đó!
Diệp Khai nhìn Phó Hồng Tuyết, thở dài, thốt:
- Trời sanh con người như vậy, lại còn gán thêm làm chi một chứng bệnh

tai hại!

Đinh Vân Lâm cũng thở dài theo chàng, rồi tiếp nối:
- Hắn là con người đáng thương thật đấy, tuy có lúc hắn làm cho thiên hạ

phải lên ruột từng cơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.