BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 778

sẽ cảm thấy cuộc sống mất hết thú vị...

Trầm Tam Nương kinh hãi, không tưởng Mã Không Quần lại có thể nói

những lời thô tục như thế?

Mã Không Quần phẫn nộ đến đỏ mặt.
Lão buông luôn:
- Nhu cầu nam nhân của ngươi còn cần thiết hơn nhu cầu ẩm thực, ta đề

nghị ngươi nên trở về với nghề điếm là hay hơn hết! Làm điếm thì không
sợ thiếu nam nhân vả lại ngươi còn có thể đổi món hằng ngày.

Trầm Tam Nương lạnh. Vừa rồi bà cảm thấy thẹn, bây giờ thì niềm thẹn

đổi thành niềm giận, bà cao giọng đáp:

- Đề nghị đó tốt lắm, tôi có thể thực hiện. Bất quá tôi còn lo nam nhân ít

quá. Mỗi ngày một vài người thì không đủ, phải có từ năm bảy người trở
lên mới được!

Mã Không Quần vung tay tát mạnh vào mặt bà, thuận thế chụp luôn mớ

tóc của bà, xoay mặt quát:

- Ngươi còn nói thêm một tiếng nữa, ta giết ngươi ngay.
Trầm Tam Nương cười lạnh:
- Ông giết tôi, thì càng tốt chớ có sao! Đáng lẽ ông đã giết tôi từ lâu rồi

kia mà! Nếu tôi chết sớm thì tôi đâu còn phải ăn ngủ với ông thêm bao
nhiêu đêm ngày kể từ lúc đó! Ông nên biết, trong những hôm sau này, tôi
tởm ông không tưởng nổi.

Bà chỉ còn có cách là nói những lời như vậy mới gây thương tổn cho lão.
Mã Không Quần nắm chặt bàn tay đưa cao lên, mắt trợn trừng nhìn bà.
Tay quyền lơ lững đó, chưa giáng xuống đầu bà.
Một lúc sau, lão thở dài buông xuôi tay xuống, lơi nắm tay.
Trong cái thoáng đó, lão chợt biến thành già hơn, suy nhược, mệt mỏi...
Lão khoát tay:
- Ngươi đi đi, đi gấp đi! Tốt hơn, vĩnh viễn ngươi đừng để ta gặp lại. Tốt

hơn...

Bỗng, lão nín lặng.
Lão vừa thấy ánh đao chớp, từ phía sau lưng Trầm Tam Nương xẹt tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.