BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 78

Đôi tay thiếu ngón chừng như dán chặt nơi mặt bàn.
Người ta nói, một say giải được ngàn sầu, người say bao giờ cũng

sướng! Không tuyệt đối thì cũng tương đối.

Nhưng, Lạc Lạc Sơn có say thực sự chăng?
Diệp Khai vẫn còn giữ nét cười nơi khoé miệng.
Chàng là người duy nhất tại hội trường, không cải sắc, không biến thái

độ.

Chàng vẫn là chàng, luôn luôn còn là chàng.
Những ngọn đèn sáp từ từ nhỏ lệ. Ngọn đèn thấp dần! Thấp dần, gần tàn

lụn.

Gió vuốt quanh bức bình phong gỗ to lớn bên ngoài vút vào đại sảnh, tạt

qua các ngọn đèn, lửa đèn rạp xuống, bật đứng lên, gió lồng lộn xoáy trong
không gian, làm các ngọn đèn chao chao chực tắt.

Không ai lưu ý đến gió, không ai nghe cái lạnh của đêm thu theo gió rải

khắc sảnh phòng.

Nguồn tâm tư của họ cũng dao động như các ngọn đèn, sắc diện của họ

biến đổi liên hồi, hoặc trắng, hoặc xanh, hoặc hồng, bất nhất.

Một lúc lâu, Mộ Dung Minh Châu miễn cưỡng cười một tiếng, thốt:
- Tại hạ có một điều này, chưa được hiểu cho lắm!
Vân Tại Thiên buông lơ là:
- Ạ?
Mộ Dung Minh Châu đáp:
- Họ đã tàn sát tận tuyệt nhân số của Thần Đao Môn, thì các vị ném trên

họ của báo phục thâm cừu, mới phải chớ. Tại sao các vị chưa tìm họ mà họ
lại tìm các vị trước?

Vân Tại Thiên trầm giọng:
- Thần Đao, Vạn Mã, xuất xứ đồng nguồn, hoạn nạn đồng chịu, lợi lộc

đồng chia!

Mộ Dung Minh Châu tiếp:
- Các hạ muốn nói, họ cũng có thù đối với Vạn Mã Đường cũng như đối

với Thần Đao Môn?

Vân Tại Thiên gật đầu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.