BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 787

- Nói chuyện với bà, tại hạ nghe khoan khoái vô cùng, bà hiểu rõ tâm ý

kẻ đối thoại.

Trầm Tam Nương cười mà lòng rất xót xa.
Có một người mà bà không hiểu tâm ý. Oái ăm thay, bà lại hiến dâng

cuộc đời cho người đó.

Bà hiểu tâm ý của người khác phỏng có ích gì?
Trầm ngâm một lúc lâu, bà thốt:
- Người đó, có giọng nói Bắc phương, con người có thinh âm như y

không thể vượt quá giới hạn ba mươi tuổi. Âm thinh của y rất ôn nhu,
mường tượng như y thốt qua nụ cười...

Diệp Khai thở dài:
- Trên đời thiếu chi người tiếu lý tàng đao, điểm đó không đặc biệt.
Trầm Tam Nương tiếp:
- Có một điểm đặc biệt. Khi y nói tiếng "nhân" thì y uốn cong đầu lưỡi,

nghe mường tượng tiếng "năng", giống như vị cô nương nãy phát âm vậy!

Diệp Khai hiểu tại sao bà nhìn Đinh Vân Lâm với ánh mắt đó.
Bỗng, đôi mắt chàng bừng sáng, nhưng mặt chàng lại trắng nhợt, nhợt

nhạt đáng sợ hơn mặt Phó Hồng Tuyết.

Trầm Tam Nương lấy làm lạ hỏi:
- Công tử biết y là ai?
Diệp Khai như sửng sờ qua một lúc, sau cùng chàng lắc đầu.
Trầm Tam Nương hỏi:
- Công tử đang nghĩ gì?
Diệp Khai không còn nghe bà nói gì nữa. Bên tay chàng văng vẳng mấy

tiếng: "Nhân số đã hội đủ rồi."

Câu đó, khởi đầu bằng chữ nhân!
Chàng nhảy dựng lên, mặt sáng rỡ.
Phó Hồng Tuyết giật mình ngẩng đầu lên, nhìn chàng.
Đinh Vân Lâm lúc đó đã trở lại, cũng giật mình luôn. Chỗ nàng đứng

còn cách xa xa, song nàng trông thấy rõ chàng, bởi luôn luôn nàng chăm
chú nhìn chàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.