BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 834

Nàng lùi lại từng bước, từng bước, đổ lệ như mưa, đột nhiên quay mình

chạy vào, dụng lực đẩy cửa phòng của Trầm Tam Nương.

Diệp Khai không ngăn trở, bởi chàng biết Trầm Tam Nương cũng sẽ nói

như chàng.

Bởi, Trầm Tam Nương đã đáp ứng với chàng rồi.
Bỗng, có tiếng kêu kinh hãi từ phòng Trầm Tam Nương vọng ra.
Âm thinh của Đinh Vân Lâm.
Đèn trong phòng còn cháy, ánh sáng chiếu rõ gương mặt của Trầm Tam

Nương, gương mặt bình tĩnh.

Bà đã chết.
Một thanh đao cắm tại ngực bà, máu đổ nhuộm ướt đỏ y phục.
Nơi chân đèn có một mảnh giấy nhỏ, mảnh giấy viết:
- Đinh cô nương là một cô bé tốt, tôi xem nàng rất yêu mến công tử, dù

tôi có đáp ứng công tử, song tôi là nữ nhân đâu nỡ giúp công tử lừa dối
nàng? Tôi không thể chờ xem các vị giết Vạn Mã Đường chủ!

Tuy nhiên Đinh Vân Lâm vẫn chưa hiểu.
Nàng quay mình, lúc đó Diệp Khai đã vào phòng rồi.
Nàng trừng mắt hỏi:
- Thì ra ngươi lừa ta! Tại sao ngươi lừa ta? Tại sao ngươi muốn ta phải

thương tâm?

Diệp Khai thống khổ hết sức, buông tiếng thở dài, đáp:
- Tại vì sớm muộn gì rồi đây cô nương cũng phải thương tâm!
Đinh Vân Lâm hét lên:
- Tại sao? ... Tại sao ?...
Diệp Khai không đáp, chuẩn bị bước ra.
Đinh Vân Lâm níu áo chàng, tiếp:
- Rõ ràng là ngươi đã đáp ứng cùng đi với ta về nhà ta, hiện tại cũng sắp

đến nơi rồi, sao ngươi cãi biến chủ ý?

Diệp Khai đáp:
- Tại vì bỗng nhiên tại hạ cảm thấy chán ghét cô nương lạ lùng.
Chàng dụng lực hất tay nàng ra, đầu không quay, chân bước luôn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.