BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 98

Lần đầu tiên nàng ngửi cái hơi hướm của nam nhân. Lần đầu tiên, nàng

nghe rợn người lạ, một thứ rợn gáy khoái trá.

Càng khoái trá hơn, nàng nghe nhột nhột ở cổ, ở má, hơi thở của Diệp

Khai làm mấy sợi tóc của nàng phất phơ, phất phơ, phơi lên làn da mịn.

Bình sanh nàng mới có cái cảm giác lạ này!
Trong khi đó con yên chi mã cứ bước đều, từ từ tiến tới.
Lửa phía trước, cách xa xa, vẫn chao chao, di động gió thu lạnh thỉnh

thoảng lướt qua, vi vu bên tai.

Nhưng Mã Phương Linh không nghe lạnh.
Nàng cắn môi rồi rít lên:
- Buông tay ra không tên lưu manh?
Diệp Khai đáp:
- Lưu manh không buông.
Mã Phương Linh mắng, đòi la lên. Diệp Khai không ngán, trái lại còn

thách thức.

Lạ thay, Mã Phương Linh vẫn mắng, nhưng giọng mắng dịu dàng quá,

êm ái quá.

Một lối mắng yêu! Tại sao nàng dùng cái lối mắng yêu?
Diệp Khai thốt:
- Cô nương không kêu la đâu, tại hạ biết mà. Dù cô nương có kêu la cũng

chẳng ma nào nghe lọt.

Mã Phương Linh gắt:
- Ngươi tưởng làm gì ta?
Diệp Khai cười nhẹ:
- Tại hạ không tưởng làm gì cả! Chàng tiếp:
- Cô nương xem kìa, trăng treo mờ lạnh, đêm hoang giữa đồng cỏ bao la,

gió thu vờn, cỏ uốn mình đợi sóng, tại hạ là một lãng tử lê gót khắp bốn
phương trời, rất ít có dịp kề cận mỹ nhân trong khung cảnh nên thơ như thế
này! Tại hạ còn tưởng làm gì hơn là hưởng thụ!

Mã Phương Linh toan mắng, nhưng lại dằn lòng, vì dằn lòng nên tim đập

rộn hơn nhịp thường!

Diệp Khai tặt lưỡi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.