BIÊN THÀNH LÃNG TỬ - Trang 99

- Tim cô nương đập đó!
Mã Phương Linh gắt:
- Tim không đập thì sống sao được?
Diệp Khai điềm nhiên:
- Nhưng nó đập mạnh quá, cô nương!
Mã Phương Linh quát:
- Ta...
Diệp Khai chận lời:
- Thực ra thì cô nương khỏi phải nói, bởi tại hạ đã biết ý trí của con tim

cô nương! Tại hạ biết tại sao nó đập gấp, nó muốn nói gì.

Mã Phương Linh hừ một tiếng:
- Ạ?
Diệp Khai tiếp:
- Tại hạ biết, cô nương rất ưa thích tại hạ, dù mỗi lần gặp nhau là mỗi lần

mắng đậm. Cô nương càng mắng đậm, là chứng tỏ không ghét bỏ gì tại hạ.

Dừng lại một chút, chàng tiếp:
- Giờ đây cô nương dừng ngựa! Dừng ngựa cho tại hạ lên lưng ngựa, tại

hạ lên lưng ngựa rồi, cô nương lại không kềm nó, cứ để cho nó bước đi!

Mã Phương Linh trầm giọng:
- Chứ ngươi bảo ta phải làm sao?
Diệp Khai đáp:
- Cô nương nạt một tiếng, con ngựa té hất nhào tại hạ!
Mã Phương Linh mỉm cười:
- Đa tạ người đề tỉnh ta.
Nàng nạt một tiếng lớn.
Con ngựa chồm hai vó trước, đứng thẳng hai chân sau.
Diệp Khai, tuột theo lưng ngựa, rơi xuống đất, nằm ngửa.
Mã Phương Linh cũng rơi theo, rớt ngay lòng chàng.
Rồi con ngựa hạ vó trước xuống, phóng chạy liền.
Diệp Khai thở dài, lẩm nhẩm:
- Tại hạ quên đề tỉnh cô nương một điều, là tại hạ rơi xuống, cô nương

cũng rơi theo. Đáng tiếc! Đáng tiếc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.