BIỂN VẪN LẶNG YÊN - Trang 113

Bảo Anh bối rối:
- Em hơi chóng mặt.
- Mai mốt em không nên đến nay, để mình anh đi được rồi.
Bảo Anh chợt thấy đầu óc quay cuồng, cô níu chặt tay Quân khi qua

dãy hành lang.

- Ra khỏi đây em sẽ khỏe - Giọng Quân ôn tồn.
Về tới nhà, Bảo Anh gắng gượng bước về phòng riêng rồi ngã phịch

xuống giường. Lát sau Quân vào, trên tay cầm ly nước chanh. Thấy
Bảo Anh nằm mê mệt, chàng đặt tay lên trán cô. Hình như Bảo Anh
hâm hấp nóng.

- Em ngồi dậy uống ly nước chanh cho khỏe.
Nghe tiếng Quân, Bảo Anh từ từ mở mắt.
- Cảm ơn anh. Anh cứ để đó cho em.
Bảo Anh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay anh đang truyền sang cho cô.
- Cả tuần nay anh thật lo âu, em cũng lo như anh phải không?
Có thật là Quân không nghi ngờ? Bảo Anh nhìn Quân hỏi một cách

e dè:

- Anh Quân, anh cũng quen... với những người hồi nãy?
- Bạn bè xúm lại lo cho Danh, riết rồi thành quen hết. Mà có vẻ như

em cũng biết họ?

Bảo Anh gật nhẹ.
- Em có biết sơ sơ.
Quân đứng dậy, bưng ly nước đưa cho cô:
- Em uống rồi nằm nghỉ, anh phải đi làm. Lúc nào yên ổn, chúng

mình sẽ nói chuyện nhiều. Em đồng ý không?

Bảo Anh chợt thấy hoang mang. Cô đón ly nước từ tay Quân và

nhìn anh đăm đăm. Quân nói thế với hàm ý gì? Hay Quân đang muốn
gài mình vào bẫy? Sự nghi ngờ trong phút chốc khiến mọi tình cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.