BIỂN VẪN LẶNG YÊN - Trang 43

- Cậu lại khiêm tốn quá. Tài của cậu tôi phải phục lăn, mỗi lần nhớ

tới tôi lại tức cười.

- Anh cho tôi xin, cái đoạn ấy chẳng hay ho gì. Bây giờ tôi chỉ có

thể hát tặng chị Bảo Anh một bài. Chị làm ơn cho tôi mượn cây đàn.

Bảo Anh vội đứng lên bước vào phòng lấy cây đàn ghi-ta mang ra

đưa Danh.

- Những lúc buồn tôi hay hát một mình.
- Chị mà cũng buồn nữa ư?
Câu hỏi vô tình của Danh khiến Bảo Anh chựng lại. Cô đưa ly rượu

lên môi nhắp một hớp để che giấu nỗi xúc động trong lòng. Tiếng hát
của Danh vang lên, bài hát mà ngày nào Bảo Anh đã hát cho anh nghe
khi hai người ngồi trên ghềnh đá:

"Ngày mai em đi biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi đồi núi nghiêng nghiêng đợi
chờ
Sỏi đá trông em từng giờ Nghe buồn nhịp chân bơ vơ
"Phựt!". Sợi dây đàn đứt tung khiến Bảo Anh bàng hoàng ngơ ngác.

Quân cũng ngạc nhiên không ngờ Danh hát hay như thế, giọng hát thật
có hồn, thật lôi cuốn.

Danh nói lạc cả giọng:
- Xin lỗi, tôi đã làm đứt sợi dây đàn mất rồi!
Quân nhăn mặt:
- Cậu làm sao thế, gì mà phải xin lỗi. Mai tôi sẽ mua cả chục dây.

Cậu hát hay thật nhưng mà buồn quá.

- Tôi thích bài hát này... có lẽ nó phù hợp với tâm trạng của tôi.
- Bảo Anh! Em hãy rót cho cậu ấy một ly để xua tan nỗi buồn ấy đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.