BIẾN YÊU THÀNH CƯỚI - Trang 141

Dù thế nào đi nữa thì cô cũng là người thân duy nhất của mẹ, cho dù mẹ

có đối xử thế nào với cô thì sự thật ấy vẫn không thay đổi.

Nghe tin mẹ mình đã không còn trên đời này nữa, cô cảm thấy bầu trời

như sụp đổ. Thậm chí thời khắc ấy cô còn hận cái tuổi thơ chết tiệt kia của
mình, cho dù cô có bị mẹ đánh mắng thế thì đáng lẽ ra cô cũng không được
oán thán.

Số phận cô, kể từ sau sự ra đi của mẹ mà hoàn toàn thay đổi, bởi vì cô

được vào một gia đình tốt đẹp.

Có thể cô cũng không phải người tốt. Lúc cô thấy được người thanh niên

giống như hoàng tử kia, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu là, nếu anh là người
tốt như vậy, ngồi trên cành cao như vậy, thì cô biết làm thế nào để hủy diệt
anh? Cô hoàn toàn không phải người lương thiện, nếu có thể lựa chọn, cô
mong muốn có thể bức tử người thanh niên ấy.

Cô chẳng cần làm gì nhiều, người ấy đã tự mắc câu.

Vẻ ngoài của người con gái, nhiều khi ngay cả thượng đế cũng phải thừa

nhận rằng, xinh đẹp đôi lúc cũng là một đòn trí mạng.

Thời niên thiếu, cô chạy loạn giữa đám con trai theo đuổi, thậm chí có

những khi chỉ còn cách giờ hẹn với một tên con trai nào đó một giây mà cô
vẫn còn đang bị một tên khác tán tỉnh.

Thật thú vị!

Tuổi trẻ của cô chậm rãi trôi đi, cô phát hiện thực ra vẫn thiếu một thứ –

là niềm vui. Cô đã từng thử cười nhưng vĩnh viễn không học được. Nhưng
nó lại khiến cô nhớ tới mẹ lúc qua đời khóe miệng còn cong lên mỉm cười,
giống như cái chết của bà thật đẹp. Nhưng thực ra đó chỉ là cách để bà tự
kết thúc cuộc đời thất bại của mình mà thôi. Lúc sống luôn vui vẻ, lúc chết
đi rồi cũng cười thỏa mãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.