Tô Tử Mặc cong lên khóe miệng, càng xích lại gần nàng, chậm rãi
nói:"Ta muốn nghe lời nói thật."
Chung Minh bị buộc không đường thối lui, thật sự tránh không khỏi,
đành phải nhắm mắt lại, nói:"Ta có mục đích gì với ngươi không quan hệ."
Tô Tử Mặc buồn cười nhìn nàng, rốt cuộc lui người ra một ít, nói: "Từ
lần đầu tiên muội tìm đến ta, khuyên ta đừng gả cho biểu ca muội thì muội
và ta đã là có liên quan rồi, nếu ta và muội lại cùng gả cho một tên nam
nhân, vậy muội nói giữa chúng ta có quan hệ hay không? Huống chi ta đã
sớm nói qua với muội, chúng ta là người cùng trên một thuyền, chuyện của
ta muội biết rõ ràng chi tiết, không có lý do gì muội lại giấu giếm ta."
Cảm giác áp lực bớt đi, Chung Minh mở to mắt, thấy Tô Tử Mặc đã cách
xa nàng một chút, nhẹ thở ra một hơi mới nói:"Ta không phải không muốn
nói cho ngươi, mà là không biết nói như thế nào."
Tô Tử Mặc cười cười nói:"Muội cứ việc nói, muội không lý giải rõ thì để
ta giúp."
Chung Minh nói: "Ngươi thật đúng là am hiểu lòng người."
Tô Tử Mặc ngồi thẳng thân mình, bộ dáng đang chăm chú lắng nghe.
Chung Minh biết hôm nay không nói không được:"Ta nói thì cũng được,
bất quá ngươi phải đáp ứng không được hỏi ta nguyên nhân."
Tô Tử Mặc đưa tay, ý bảo nàng có thể nói .
"Kỳ thật mục đích của ta rất đơn giản, chính là phá đổ Tống gia, muốn
biểu ca ta không chết tử tế được!"
Dù là Tô Tử Mặc có chuẩn bị, cũng không dự đoán được Chung Minh sẽ
nói ra lời độc ác như vậy, sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi:"Vì cái gì?"