BIỂU TIỂU THƯ TRỌNG SINH - Trang 228

người, liền đem tin tức tốt này nói cho Chung Xa Đạt,"Lão Chung a, nữ nhi
có tiền đồ, chàng đã có người kế nghiệp."

Chung Xa Đạt cũng cao hứng theo, nói:"Nàng nói với Minh nhi, chờ

chân ta khoẻ rồi, ta tự mình dạy nó".

Bất quá Tống Văn Thục còn có chút lo lắng,"Minh nhi nhận thức chữ

còn không được đầy đủ, nó có thể học thành tài sao?"

"Thi Trạng Nguyên thì còn cần viết văn chương, chứ việc buôn bán thì

cần cái này". Chung Xa Đạt chỉ chỉ vào đầu mình, còn nói,"Hơn nữa hổ
phụ vô khuyển tử, nữ nhi của Chung Xa Đạt ta làm sao có thể kém?"

Tống Văn Thục khinh thường,"Lại thiếp vàng lên mặt mình a, sao chàng

không nói Minh nhi là do ta sinh, mới thông minh như vậy?"

Chung Xa Đạt cười phụ họa nói: "Được rồi, được rồi, đều là công lao

của nàng." Dừng một chút lại nói,"Bởi vậy, chúng ta cũng không nên sinh
thêm nữa, ta còn thật sự sợ mình sinh ra một đứa bất hiếu."

Tống Văn Thục cũng nói:"Một Minh nhi thôi đã muốn làm cho ta hao

tốn tâm tư, lại thêm một đứa nữa, chỉ sợ ta sẽ già thêm mười tuổi, đến lúc
đó thành người già bị chàng ghét bỏ, ủy khuất này ta biết nói với ai, chàng
đừng quên, ta trở mặt với người nhà mới có thể theo chàng a".

Chung Xa Đạt vội nói:"phu nhân tốt, nếu mà ta quên chuyện này, chẳng

phải là muốn thiên lôi đánh chết hay sao?"

Tống Văn Thục lúc này mới vừa lòng gật đầu, cách đoạn thời gian nàng

lại muốn Chung Xa Đạt hướng nàng cam đoan, Tống Văn Thục lại nghĩ tới
một chuyện, nói:"Ta thấy Minh nhi sau khi trở về thì không đề cập tới
chuyện Tuấn Kiệt nữa, sợ là đã buông xuống, muốn hay không nhờ người
mai mối cho nó, làm cho nó hoàn toàn chết tâm tư này? Tô Tử Mặc ở chỗ
chúng ta không bao lâu, hôm nay còn nói với ta muốn rời đi, Minh nhi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.