Thiệu Thi Dung trở về chỗ cũ ngồi một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu,
đạo lý này không phải không đúng a, "Ta như thế nào không nghĩ ra nhỉ!".
Quả nhiên trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Hàn Thu San cười cười với nàng, kỳ thật đạo lý gì Thiệu Thi Dung đều
biết, chính là nhất thời không bỏ xuống được thôi, làm cho nàng giải bày
được thì tốt hơn là cứ giữ mãi trong lòng, miễn cho nàng nhất thời không
nghĩ ra lại trở nên cực đoan. Hàn Thu San không nói nữa, giúp nàng sửa lại
chăn gối, rồi nói: "Đã khuya, cô nương sớm ngủ đi".
"Hàn tỷ tỷ, ngươi chờ một chút", Thiệu Thi Dung gọi lại nàng.
Hàn Thu San quay đầu, "Cô nương còn có việc gì sao?".
Thiệu Thi Dung lấy khế ước bán thân từ trong rương ra, xé nát trước mặt
Hàn Thu San, nói: "Từ nay về sau ngươi được tự do, không cần phải theo ta
làm hạ nhân, ngươi muốn đi đâu cũng đều có thể".
Hàn Thu San lại bướng bỉnh lắc đầu, "Là cô nương mua ta về, ta đời này
đều là người của cô nương, nếu cô nương chê ta chướng mắt thì ta tránh
xuất hiện trước mặt cô nương là được".
Thiệu Thi Dung vội nói: "Ta không phải có ý tứ đó, ta chỉ cảm thấy
ngươi không nên làm mấy chuyện này". Hàn Thu San từ ngày đó đều lo
liệu chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho nàng, còn giúp nàng trò chuyện giải sầu,
thật sự là người tri kỷ. Ngày ấy trong lúc vô ý nhìn thấy Hàn Thu San cùng
Tô Tử Mặc ngâm thơ đối đáp hết sức hợp ý, ngay cả Tô Tử Mặc còn đối
đãi Hàn Thu San như tỷ muội, thì sao nàng có thể sai bảo Hàn Thu San như
hạ nhân, chẳng qua nàng vì mục đích của mình mới bỏ chút bạc mà thôi,
càng không tự cho mình là ân nhân cứu mạng của ai.
"Cô nương một mình xuất môn ra bên ngoài, lại tạm trú nhà người ta, có
nhiều việc không thuận tiện, không nên khách khí với ta, đợi đến ngày cô