BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 1777

“Nhưng mà ý của mẹ anh Nghiêm Túc là tổ chức theo kiểu Tây mà, như

vậy đỡ rườm rà.” Bình An nhỏ giọng càm ràm với Phương Hữu Lợi.

“Thế thì Đông Tây kết hợp vậy.” Phương Hữu Lợi nói.

Cô sẽ mệt mỏi thảm thương cho mà xem! Bình An khóc không ra nước

mắt, thật lòng chỉ muốn cùng Nghiêm Túc thẳng tiến đến Cục Dân chính
đăng ký hôn thú, rồi hai người đi du lịch xa một vòng, chẳng cần phải đầu
tắt mặt tối hết nghi thức này đến lễ bái kia, thật tốt biết bao.

Viên lão phu nhân cực kỳ hài lòng việc con rể lập tức chọn đứng về phía

bà, bởi lúc nãy mới nói vài câu với Bình An thì con bé đã khăng khăng
‘giản lược, giản lược’. Hôn lễ cả đời thì sao mà có thể tùy tiện giản lược
được chứ?

“Ba, sao tối nay ba về trễ vậy, lại có tiệc à? Không có uống rượu đấy

chứ?” Bình An không muốn tiếp tục cò cưa đề tài này nữa nên vội vàng
đánh trống lảng.

Phương Hữu Lợi khẽ mỉm cười, sắc mặt trầm tĩnh, “A, đi ăn cơm với

một người bạn. Ba không có uống rượu đâu, con đừng lo.”

Ông cũng không phải cố ý muốn giấu giếm việc ăn cơm với Trình Vận,

nhưng không biết tại sao lại không muốn nói chuyện đó vào lúc này.

Bình An cười láu lỉnh, “Ba, ăn với bạn gái hả?”

“Đồ quỷ! Ba lên lầu trước đây, con đi với bà ngoại ra vườn hoa một chút

đi, hôm nay thời tiết khá tốt đấy.” Phương Hữu Lợi nói xong thì chân đã
bước lên cầu thang.

Viên lão phu nhân cười tủm tỉm nhìn con rể biến mất ở đầu thang lầu, nói

với Bình An, “Bà thấy 80% là bạn gái rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.