BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 2255

“Vậy là con thành con riêng?” Nghiêm Hân thét lên. Cô ta không muốn

biến thành con riêng đâu. Cô ta không muốn!

“Chẳng lẽ con nghĩ là ông ta còn có thể xem con là con ruột sao?” Ôn

Nguyệt Nga tức giận hỏi.

Mặt Nghiêm Hân trắng bệch, lắc lắc đầu, “Dầu gì cũng đã là cha con

nhiều năm, vẫn phải có tình cảm chứ. Ba sẽ không nhẫn tâm vậy đâu.”

Ôn Nguyệt Nga cười lạnh, “Đừng ngây thơ như thế. Đàn ông chẳng một

ai tốt cả. Nghiêm Túc không phải là con ông ta à? Lúc trước ông ta chẳng
đã bỏ mặc không quan tâm đến nó mười năm đó sao. Giờ con với ông ta
không có quan hệ máu mủ gì, con cảm thấy ông ta sẽ đối xử tốt với con đấy
à?”

“Mẹ...” Nghiêm Hân ôm lấy Ôn Nguyệt Nga khóc lớn.

“Đừng để mẹ biết kẻ đê tiện nào đâm chúng ta sau lưng như vậy!” Ôn

Nguyệt Nga oán hận nghiến răng kèn kẹt.

Qua vài ngày, Nghiêm Lôi Hải tự mình đến bệnh viện lấy kết quả DNA.

Cầm được báo cáo từ tay bác sỹ, ông ta không kịp chờ đến khi về nhà mới
xem mà xé mở niêm phong ngay tại chỗ.

Quả nhiên... Nghiêm Hân không phải là con ông ta...

Ngực Nghiêm Lôi Hải đau tức kịch liệt, có một luồng ngai ngái phụt

mạnh lên cổ. Ông ta cảm thấy như mình đang đội trên đầu một cái sừng
khổng lồ nặng trình trịch. Tất cả những cảm xúc phẫn nộ, xấu hổ, đau
đớn... lập tức rối rắm làm một chỗ trong đáy lòng.

“Ông Nghiêm, ông không sao chứ?” Hà Tư Lâm cố ý ra đây nhìn xem,

thấy sắc mặt Nghiêm Lôi Hải không đúng thì vội tiến tới hỏi thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.