BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 317

Mắt Nghiêm Túc hơi trầm xuống, “Tôi ôm cô ấy vào.” Nói xong, đã

khom người đem Bình An cẩn thận bế lên, ôm ra ngoài, ý bảo Dì Liên dẫn
đường.

Dì Liên quan sát Nghiêm Túc một chút, người trẻ tuổi này dáng dấp thật

tuấn, so với Lê Thiên Thần còn hoàn hảo hơn, chẳng lẽ là bạn trai của tiểu
thư? Nhìn bộ dạng anh đối với tiểu thư dịu dàng như vậy, cho dù không
phải bạn trai, cũng là người theo đuổi chứ?

Người làm trung niên này mừng khấp khởi ở trước mặt dẫn đường, trong

lòng nghĩ tiểu thư mà một tay bà nuôi lớn bây giờ có người anh tuấn mê
người như thế này theo đuổi, đã làm bà cảm thấy hết sức kiêu ngạo a.

Nhưng mà tiểu thư giống như đã có Lê tiên sinh rồi, cũng không đúng,

tiểu thư gần đây đối với Lê tiên sinh cũng rất lãnh đạm, chẳng lẽ là vì
người trẻ tuổi này? Dì Liên quay đầu lại ngắm Nghiêm Túc một cái, không
nhịn được gật đầu, xem ra đáng tin hơn so với Lê tiên sinh......

Nghiêm Túc dĩ nhiên không biết trong đầu người này đang có những

tưởng tượng phong phú như vậy, cả đầu óc anh đều bị cô bé con trong ngực
chiếm chỗ hết mất rồi, mặt Bình An dựa vào lồng ngực của anh, có chút bất
an cọ xát, cái miệng đáng yêu mấp máy mấy cái, sau đó ngủ say sưa,
Nghiêm Túc nhìn không nhịn được liền nở nụ cười.

”Mời vào đây, tiên sinh ngài họ gì a.” Dì Liên mở cửa phòng Bình An ra,

mời Nghiêm Túc Bình An ôm đi vào.

”Tôi họ Nghiêm.” Nghiêm Túc nhẹ giọng trả lời, hướng về phía Dì Liên,

anh không có dáng vẻ cao ngạo kiêu kì.

Khuê phòng của cô ấm áp tinh xảo giống như anh nghĩ, không có bài

biện quá nhiều đồ vật sang trọng, nhẹ nhàng theo phong cách điền viên, ghế
sa lon hình hoa rải rác cùng rèm cửa sổ màu trắng, mỗi một chỗ tất cả đều
cho người ta một loại cảm giác ấm áp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.