BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 547

mà cô gái kia còn mặc áo lông mỏng manh như thế, nửa ngực lộ hết ra
ngoài.

“Thế nào? Chẳng lẽ anh thích?” Bình An nhìn anh chằm chằm, “Tôi cho

anh biết nha, anh đừng có mà trêu chọc cô ấy, hậu quả anh chịu không nổi
đâu.”

Nghiêm Túc cúi đầu trầm giọng hỏi bên tai cô, “Em đau lòng dùm anh

à?”

“Xì xì xì.” Bình An quay đầu, “Anh tự mình tìm chết, ai thèm quan tâm.”

Nghiêm Túc lại cười y như một hồ ly, vui vẻ không thôi.

Trên đường trở về, Bình An một câu cũng không thèm mở miệng với

Nghiêm Túc, mặt mày xị xuống không biết đang giận cái gì. Nghiêm Túc
cũng chẳng vội, chầm chậm đi bên cạnh cô, cô đi mau thì anh đi theo mau,
cô đi chậm lại thì liền chậm lại, không nhanh không chậm giữ vững khoảng
cách không tới một mét với cô.

Đến chỗ ở của Viên lão phu nhân, hai vị lão phu nhân đã ngồi chờ bọn

họ, thấy bọn họ một trước một sau đi vào, nụ cười của Bình An thì như
giăng đầy mây đen, còn Nghiêm Túc thì lại tươi cười rạng rỡ, hai bà liếc
mắt nhìn nhau, đồng lòng chọn cách bỏ qua coi như không thấy.

“Lá mì cán xong rồi.” Viên lão phu nhân nhận đồ từ trong tay Nghiêm

Túc, cười nói cùng Nghiêm lão phu nhân.

Đuổi Nghiêm Túc và Bình An vào trong phòng bếp rửa rau xắt thức ăn.

Nghiêm Túc cởi áo khoác ngoài thoải mái ra, chỉ mặc một cái áo sơ mi

trắng đơn giản, xắn ống tay áo tới cùi chỏ, dáng vẻ vô cùng thanh thản, cho
dù là đang trong phòng bếp, người đàn ông này vẫn toát ra khí thế của bậc
đế vương, giống như không có gì có thể làm khó được anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.