BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 710

“Nghe nói gần đây anh với Trịnh Yến Phân đi lại rất thân thiết.” Mặt

Liễu Mi không chút thay đổi nhìn màn hình.

“Có phải em nghe lời ra tiếng vào gì đó không? Em cũng biết anh mà,

sao có thể tùy tiện qua lại với một cô gái nào được. Anh và cô ấy gặp gỡ
hoàn toàn là để bàn công tác, em đừng suy nghĩ lung tung.” Đàm Tuyền
trấn an cô.

Liễu Mi từ chối cho ý kiến, chỉ nhẹ nhàng gật đầu mà không nói gì nữa.

Đàm Tuyền nghi ngờ nhìn sang khuôn mặt nhìn nghiêng của cô, cho tới

nay Liễu Mi luôn ngoan ngoãn, anh ta nói gì thì nghe nấy, mấy ngày nay lại
không giống như lúc trước lắm, chẳng lẽ có sai lầm chỗ nào sao? Đột nhiên
trong đầu như có ánh chớp lóe lên, anh ta nhớ đến chuyện hội nghị lần đó
anh ta đã đẩy cô ra làm bia đỡ đạn, sắc mặt trở nên hơi khó coi, nhưng lại
không thể hạ mình mà nói xin lỗi. Anh ta cho rằng cô là bạn gái của anh ta,
thay anh ta gánh chút sai lầm thì có sao đâu, có cần phải trưng vẻ mặt lãnh
đạm như thế với anh ta không?

Càng cảm thấy Trịnh Yến Phân khéo léo nghe lời biết bao nhiêu.

“Lời ra tiếng vào à, em có nghe, sẽ tin tưởng anh.” Liễu Mi gật gật đầu,

tươi cười dịu dàng như trong quá khứ.

“Em nên tin tưởng anh.” Đột nhiên cảm thấy nụ cười của cô hơi chói

mắt, Đàm Tuyền đứng lên, thanh âm lại lạnh xuống, “Tốt lắm, anh cũng
phải đi làm việc đây. Em nhớ lời anh dặn, kêu Tổ ngoại giao đến hỗ trợ
công tác hậu cần ở khu vực thi điền kinh.”

“Vậy còn công tác tuyên truyền và tiếp đãi thì sao?” Liễu Mi hỏi.

Đàm Tuyền nói, “Đâu phải mỗi phút mỗi giây đều phải tuyên truyền, áp

phích dán rồi, tờ bướm cũng phát nhiều rồi, chỉ cần để một hai thành viên
lại để phát tờ bướm là được, những người khác đi hỗ trợ hậu cần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.