BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 813

“Nếu em muốn biết, anh khai hết một lượt tổ tông ba đời Nghiêm gia cho

em nghe nhé?” Nghiêm Túc nhếch môi cười, mắt rạng rỡ phát sáng.

“Cám ơn, đừng khách sáo.” Bình An liếc xéo anh một cái, do dự một

chút rồi vẫn mở miệng hỏi, “Hình như bây giờ Ôn gia rất khó khăn, sao anh
không giúp Ôn Triệu Dung một chút?”

“Cá tính của Ôn Triệu Dung như vậy, nếu cậu ấy thật sự hy vọng được

người khác vươn tay giúp đỡ thì nói không chừng đã tìm em hỗ trợ rồi.”
Nghiêm Túc chẳng hứng thú khi nhắc tới chủ đề Ôn gia cho lắm.

Bình An thắc mắc, “Nhưng Ôn gia gặp phải khó khăn gì vậy?”

Nghiêm Túc hừ khẽ, “Em thật sự rất quan tâm cậu ấy.”

“Cái giọng ghen tuông làm nũng thế này thật chả thích hợp với anh chút

nào.” Bình An nhìn khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Túc, đột nhiên cảm thấy
dáng vẻ lúc này của anh đặc biệt đáng yêu nên nhịn không được mà cười
lên.

“Cười đã rồi chứ?” Thân hình cao lớn dày rộng của Nghiêm Túc lại tiến

tới gần, mắt hơi hơi nheo lại mỉm cười nhìn Bình An.

Bình An vội vàng nói, “Không cười nữa, chúng ta nói chuyện đứng đắn

đi. Ôn học trưởng là bạn tôi, thấy anh ấy như vậy tôi cũng thấy khổ sở, có
phải anh biết Ôn gia đang xảy ra chuyện gì phải không?”

Nghiêm Túc nhấp một ngụm Whisky, thu lại nụ cười tản mạn, giọng

trầm xuống, “Sau khi Ôn Triệu Mẫn biến mất, Tập đoàn Ôn thị là công ty
gia tộc nên nội bộ đột nhiên mất đi cân bằng. Ôn Quốc Quang lại bị tức đến
ngã bệnh, những kẻ có dã tâm bừng bừng khác dĩ nhiên là không ngồi yên
rồi. Ôn Triệu Dung còn quá trẻ nên hiện thời áp chế không nổi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.