BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 901

đắp tình cảm với em gái mà mày phùng mang trợn mắt dọa con bé thế kia.
Mày giỏi quá ha.”

“Ba, con không hề nói thế, nó ngậm máu phun người đó.” Phương Húc

bị tống cho một đạp liền lu loa kêu lên, vừa tránh né vừa kêu oan.

“Vậy mày nói xem sao mày lại dọa cho Bình An khóc?” Phương Hữu

Kiệt tức giận hỏi.

Phương Húc trợn trắng mắt, “Ba, ba đừng bị nó lừa, nó ma lanh lắm đó.

Con mới nói với nó là sau này có thể con sẽ vào đây ở thì nó làm như con
sắp cướp đoạt cái gì của nó vậy, còn kêu con là sâu mọt. Nếu các ngài
không ra ngoài, không biết nó còn muốn nhục nhã con đến thế nào.”

Phương Hữu Kiệt đương nhiên là tin con trai mình, còn Bình An thì ông

ta nhìn sao cũng không vừa mắt, “Bình An, sao cháu lại nói Anh Hai mình
là sâu mọt?”

“Cháu không có nói. Anh họ nói sẽ được ghi vào sổ hộ khẩu, cháu chỉ

nói là không thể nào mà thôi, anh ấy liền nổi giận với cháu.” Bình An lau
khô nước mắt, bình tĩnh nói.

Giả vờ uất ức trước mặt ba một lần thì không sao, nhưng tuyệt đối không

thể mềm yếu, nước mắt chỉ có thể là vũ khí.

“Con bé thối tha kia, mày nói mà không nhận phải không?” Phương Húc

hét lớn.

Bình An lạnh lùng nhìn hắn, giọng không cao không thấp không nhanh

không chậm, “Anh họ à, lời tôi nói tôi đương nhiên sẽ nhận, nhưng lời anh
nói anh có nhận không? Bây giờ đang đứng ngay trước mặt ba tôi mà anh
còn dám lấn lướt mắng mỏ tôi, nếu để anh làm Anh Hai của tôi thật thì có
phải còn muốn ra tay đánh tôi luôn không hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.