BÌNH AN TRỌNG SINH - Trang 903

“Ba...” Bình An đưa ánh mắt phức tạp nhìn về phía Phương Hữu Lợi.

“Được rồi, đi ngủ sớm đi thôi.” Phương Hữu Lợi xoa xoa đầu cô, “Sau

này bọn họ nói gì con cứ mặc kệ, ba chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Nếu con là con trai thì tốt biết bao.” Bình An nghẹn ngào nói.

“Vậy ba sẽ không có một cô con gái khéo léo đáng yêu thế này à? Vậy

thì không được, Bình An của ba không ai có thể thay thế.” Phương Hữu
Lợi dịu dàng cười cười, “Đừng suy nghĩ lung tung, ba hoàn toàn không
thấy tiếc nuối đâu.”

Bình An gật gật đầu, có một người cha yêu thương mình đến thế này, cô

thật sự rất hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Bình An trở về trường học. Mặc dù Phương Khiết Hoa

gọi điện rủ cô đi dạo phố cùng hai mẹ con bà nhưng Bình An lấy cớ phải
lên lớp để uyển chuyển từ chối.

Cô không muốn đi cùng với Lâm Miên Băng, sợ mình sẽ nhịn không

được mà không ngừng ngược đãi cô ta đến chết.

Nháy mắt đã tới thứ bảy, hơn mười giờ, Bình An lái xe đưa Viên lão phu

nhân đến công ty du lịch. Mặc dù đây không phải là lần đầu Viên lão phu
nhân đi du lịch nhưng Bình An vẫn không yên lòng, suốt dọc đường đều
luôn miệng niệm niệm tụng tụng, nào là dặn dò lão phu nhân phải chú ý an
toàn, nào là lo lắng bà có mang đủ lượng thuốc thường dùng hay không,
làm cho Viên lão phu nhân nghe mà dở khóc dở cười.

“Bà nói Bình An nè, con mới hai mươi tuổi đầu thôi mà sao giống bà già

tám mươi tuổi vậy, còn dài dòng hơn cả bà nữa. Được rồi, mấy chuyện con
nói bà nhớ hết rồi, đừng tụng nữa, tụng hoài đầu bà muốn hôn mê luôn rồi
nè.” Viên lão phu nhân ngăn không cho Bình An nói tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.