BÌNH MINH MƯA - Trang 124

- Đếm thành tiếng, hả bác?

- Ừ, nhưng khe khẽ thôi.

Con bé bắt đầu đếm. Nó đếm đến bốn mươi và im bặt. Tôi tắt ngọn đèn

xanh đi, đêm bên ngoài cửa sổ lập tức sáng lên và cứ nửa giờ một nó lại
mang những mảng hình vuông của ánh đèn nhà ga vụt qua phòng, y như là
có ai đó đang giở những trang giấy trắng của một quyển vở.

Tôi dậy sớm nhưng Naxtia đã không còn ở trong phòng nữa. Nó đứng

ngoài hành lang, bên cửa sổ bỏ ngỏ, bíu lấy rèm cửa và nhìn ra những cánh
đồng thẳng cánh chim bay, những khe núi màu xanh trong bóng mát của
buổi sáng, làng mạc trong những vòm dương liễu bạc, những trạm xe lửa
bên đường với những giếng nhỏ và những con sông lười biếng với những
đàn ngỗng trắng trên những bờ sông um tùm cỏ.

Naxtia mừng nhất khi bắt gặp một con chó quê lông xù đuôi có những

túm lông khô nào đó đang hì hụi chạy song song với đường xe lửa, hẳn nó
phải có công việc gì gấp lắm.

Ở những đoạn đường vòng, Naxtia thò đầu ra ngoài cửa sổ và nhìn thấy

cả đoàn tàu gồm những toa làm bằng kim loại quý, như thể chúng đều được
bọc sắt nặng nề và ầm ầm đều đều chạy trên đường sắt. Bụi của những vùng
Maxcơva, Orlốp, Kurxkơ đã bám đầy các toa và đến tối bụi hoàng thổ của
miền Ukraina sẽ lại còn phủ thêm lên nữa và những toa tàu khi đến
Ximfêrôpôn thì sẽ hoàn toàn xám xịt, nóng bỏng, mệt mỏi sau chuyến chạy
hàng nghìn dặm trên đất nước. Và chúng sẽ nguội dần trong suốt một đêm,
nằm trên những con đường dự bị, dưới vòm lá run rẩy của những cây dương
miền Krưm.

Nhà thổ nhưỡng học cũng trở dậy rất sớm, vừa hút thuốc vừa nhìn ra

ngoài cửa sổ.

Tôi hỏi ông:

- Sao ông dậy sớm thế? Ông trả lời:

- Tôi sợ ngủ quên rồi bỏ qua mất một chỗ. Khi tàu chạy qua đấy dù là ban

đêm tôi cũng phải trở dậy và nhìn ra cửa sổ, mặc dầu không trông thấy gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.