BÌNH MINH MƯA - Trang 157

Cô gái ngồi xuống bên chúng tôi, khe khẽ suýt xoa vì đau qua hai hàm

răng nghiến chặt. Cô cố nhấc cái chân bị thương lên, lấy hai tay ghì chặt lấy
nó rồi bối rối cười khanh khách. Cô cố gắng làm ra vẻ không có chuyện gì
xảy ra và vết thương kia chẳng có gì đáng chú ý. Nhưng trong đôi mắt tái
nhợt của cô, chúng tôi biết rằng cô đau lắm.

Tôi lại chỗ con suối nhỏ chảy qua đường, con suối đã kịp rửa sạch trên

mặt đường nhựa một giải cát sạch to hạt, dấp ướt chiếc khăn tay và đưa cho
cô gái. Cô cảm ơn tôi và nhăn mặt, lấy chiếc khăn ướt buộc lại những ngón
chân bị thương.

- Vẫn cứ đau. - Cô than phiền bằng một giọng biết lỗi. - Cháu rõ thực là

ngốc!

- Cô ngồi yên! - Nhà văn già nghiêm nghị bảo cô gái. - chúng tôi sẽ hãm

chiếc xe đầu tiên qua đây và đưa cô về Mixkhorơ, vào bệnh viện.

- Cần gì phải thế! - Cô gái van vỉ. - Tốt hơn hết là cháu cứ ngồi lâu lâu

một chút. Chưa biết chừng tự nó khỏi cũng nên.

Chúng tôi đồng ý.

Cô gái người gầy gò trong bộ áo cũ, ngắn, trước kia màu xanh lá cây

nhưng giờ đã ngả sang màu xám. Cô nhìn xuống cái chân đau, không ngước
mặt lên, và vì thế chỉ trông rõ đôi hàng mi dài và đen của cô. Mấy món tóc
màu hạt dẻ xõa ra ngoài chiếc khăn vuông trắng.

- Cô ở đâu? - Nhà văn già hỏi.

- Cả đội chúng cháu ở trong lều. - Cô gái trả lời. - Kia kìa, sau vườn nho.

Chúng cháu làm việc trong khu vườn nho ấy.

Cô ngước mắt lên và tôi ngạc nhiên thấy lông mi và tóc cô màu sẫm. Tôi

đã chờ đợi được nhìn thấy một đôi mắt tối, nhưng mắt cô lại có màu xanh lá
cây tươi và chúng long lanh đến nỗi tưởng chúng bị phủ một màng hơi ẩm
của nước mắt.

Hai đầu gối cô gái bị đá răm làm xước và trên đó trông rõ những vết máu

lấm tấm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.