BÌNH MINH MƯA - Trang 158

Để chúng tôi khỏi chú ý đến cái chân đau của cô, cô gái nói:

- Hoa kim tước chi... đẹp quá đi mất!

- Nó giống cái gì, - nhà văn hỏi, - cô có biết không?

- Chịu, cháu không đoán được đâu.

- Thế thì tôi sẽ nói cho cô nghe.

Tôi tin chắc nhà văn ngay lúc ấy sẽ dẫn ra một sự so sánh nào đó rất là kỹ

thuật, nhưng ông ta chỉ nhìn về phía những đóa kim tước chi, nghĩ một lát
rồi nói:

- Nếu ta lấy những hòn sỏi của biển cả mà ném vào trong nước vàng thì ta

sẽ có những cột nước, những tia nước, vọt lên tung tóe như thế đấy. Có đúng
như vậy không?

- Vâng, đúng như thế - Cô gái nói khẽ - Câu nói của bác giống như những

vần thơ của một nhà thơ hay, cháu rất yêu thơ. Nhưng bây giờ cháu cũng
chẳng có thời giờ mà đọc thơ nữa.

Cô gái kể cho chúng tôi nghe rằng năm trước cô tốt nghiệp phổ thông ở

một tỉnh lỵ nhỏ bé vùng Pôntapsina, rằng cái tỉnh lỵ ấy tên là Khôrôn và tỉnh
lỵ ấy có một dòng sông nhỏ ấm áp hai bên bờ mọc đầy cỏ tên

(2)

chảy bên

cạnh. Cô nói rằng cha cô đã mất từ lâu, còn mẹ cô một bà y tá - thì bận đến
nỗi không còn có thời giờ dành cho tình yêu đứa con gái duy nhất, tức là cô
Lêlia. Cô kể rằng sau khi học xong cô quyết định trở thành một nhà chọn
giống thực vật và vì thế bây giờ đây cô đang thực tập sản xuất tại những
vườn nho miền Krưm. Công việc đó khó khăn và tinh tế, loại nho ở vườn họ
làm tính tình lại đỏng đảnh, nhưng cái chính là công việc đá ghê lắm.

- Công việc làm sao? - Nhà văn ngạc nhiên hỏi lại.

- Đá ghê lắm. Đất chẳng khác gì đá, rễ nho cũng rắn như đá, chung quanh,

đá bị mặt trời hun đốt phả hơi nóng hầm hập. Lúc đầu cháu khổ sở vì nóng,
thậm chí phát khóc lên. Ấy thế mà bây giờ cháu lại đâm ra yêu cái nóng ấy,
giờ đây cháu có cảm giác như nó làm cho đất đai đẹp thêm. Nhưng khoảng
thời gian thú nhất chính là lúc cái nóng dừng lại lúc gần tối, nó bắt đầu giảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.