BÌNH MINH MƯA - Trang 160

một đứa con gái buồn cười và đáng yêu như thế. Bao giờ cô đi lấy
chồng.

- Cháu chẳng bao giờ lấy chồng đâu! - Cô gái vội vã ngắt lời ông.

- Mọi cô gái đều nói như thế - Nhà văn phá lên cười. - Cả cô nữa. Bởi vì

cô chưa yêu. Tôi ghen với cô đấy. Thực thế! Tôi ghen với cô vô cùng. Như
tôi ghen với người chưa đọc Epgêni Ônêghin

(4)

, nhưng sắp sửa đọc cuốn đó.

Cô đã đọc Chiếc vòng ngọc thạch của Kuprin

(5)

chưa? Chưa à? Thế thì hay

lắm! Mất gì tôi cũng bằng lòng để được theo dõi cô khi nào cô đọc truyện
ngắn tuyệt diệu đó. Để xem đôi mắt cô tối lại và rưng rưng lệ, xem cô chau
mày và cắn môi như thế nào, xem cô bất thần mỉm cười và một tiếng cười
lặng lẽ rung lên trong họng cô.

- Tại sao bác biết cháu đọc những cuốn sách hay như thế?

Con tôi đọc sách y như thế đấy! Còn tình yêu - cái tình yêu chân chính,
trong sáng và giản dị như bất cứ bông hoa dại nào, như bông mận
hoang trắng và khiêm tốn kia - nhất định sẽ đến. Mặc dầu cô muốn hay
không. Tôi hiểu tôi nói gì.

Nói chuyện với bác đến là thú vị! - Cô gái nói. - Đấy, thế là chân cháu
không còn đau lắm nữa rồi. Cháu có thể đi bộ đến Mixkhorơ được.

Nhưng đi thì cô chưa đi được, hay nói cho đúng hơn, nếu không dùng gậy.

Chúng tôi liền đứng hai bên cô và cô gái quàng hai tay lên vai chúng tôi, đi
khập khiễng, đôi lúc co hẳn một chân lên, bắt đầu nhẹ nhàng rón bước đi
xuống.

Chúng tôi đưa cô đi thận trọng như mang một báu vật. Mà thực vậy, đó là

một báu vật sống, bám đầy bụi đất đỏ miền Krưm, báu vật sống này e thẹn,
với đôi mắt bối rối màu xanh lá cây. Có lẽ tôi đã nghĩ một cách hơi văn hoa
rằng mỗi mẩu đất mà đôi chân nhỏ bé đi dép của cô đặt xuống phải là một
mẩu đất quý báu đối với chúng tôi, những ông già. Mẩu đất ấm áp ấy đã
được tuổi trẻ chạm tới. Tuổi trẻ là cái duy nhất, vì nó chúng ta đã sống và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.