BÌNH MINH MƯA - Trang 22

Anh phi công và bác ca sĩ già tiễn Masa lên bến.

Masa bối rối từ biệt anh phi công.

Anh phi công không biết nói gì, trở lên tàu và dừng lại ở trên boong; từ

chỗ đó anh nhìn xuống chỗ bác diễn viên đang chia tay với Masa.

Bác ca sĩ ngả mũ ra, nắm lấy tay Masa trong tay mình và đưa cặp mắt

nhăn nheo đang cười, đăm đăm nhìn cô.

- Cô sẽ hạnh phúc, - bác ta nói. - Nhưng hạnh phúc của tôi còn lớn hơn.

Bởi vì tôi đã già rồi.

- Bác nói gì vậy? - Masa hỏi.

- Cô không thể hiểu được cái niềm hạnh phúc của người không còn trẻ

nữa. - Bác diễn viên nói một cách văn hoa. - Cái hạnh phúc được nhìn thấy
những giọt nước mắt của nàng Đexđêmôna

(4)

yêu kẻ khác.

Bác buông tay Masa ra và đi giật lùi về phía cầu treo, đầu vẫn để trần. Còi

tàu rúc lên lần thứ ba và tàu mở máy chạy.

Gió từ sông thổi vào mặt Masa mang tới mùi dầu hỏa. Một ông già nhỏ bé

có bộ ria bạc trắng, xoắn xuýt quanh Masa và nhắc khẽ: "Cô để tôi mang
hành lý cho cô nhé!". Nhưng cô không nghe thấy tiếng ông cụ. Thấy vậy
ông già nhỏ bé lảng ngồi sang một chiếc ghế gỗ dài, thận trọng châm một
điếu thuốc lá đợi cho Masa bớt xúc động.

Cách một ngày sau Masa đã sống xa Camưsin trong một toa tàu nhỏ lưu

động đỗ ở trong thảo nguyên, gần một cái đầm có bờ đất sét trơ trụi bao
quanh. Toa tàu nhỏ này được mệnh danh là văn phòng nơi trú ngụ của các
nhân viên ở khu vực gây rừng của nông trường.

Người phụ trách khu vực không mang bộ quần áo phủ đầy bụi và mặt mày

cũng không cau có, ngược lại là một người rất hoạt bát và thích pha trò.
Nhưng không khí ở khu vực này từ ngày Masa đặt chân tới đã không bình
lặng chút nào. Ai nấy đều lo lắng. Những hạt dẻ vừa nhận để gieo liệu nó
mọc lên được không? Sắp đến mùa gió khô từ phía đông nam thổi tới; và
một lớp sương mù óng ánh như thủy tinh đã thấy trải dài bên kia sông. Ai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.