BÌNH MINH MƯA - Trang 254

cởi thắt lưng ra, từ từ xúm quanh ụ đất, ngồi lại ở đàng xa, lặng lẽ nhìn hai
họa sĩ. Lũ trẻ thở hổn hển sau lưng, xô đẩy nhau và chửi bới ầm ỹ.

Một mụ đàn bà răng đã rụng sạch tiến lại gần, nhìn Lêvitan chằm chằm,

rồi bất thình lình tru tréo.

Jêsu lạy Chúa tôi! Mày làm gì ở đây thế, cái thằng vô lễ này.

Những người đàn ông bắt đầu xôn xao. Lêvitan ngồi, mặt tái đi, nhưng

vẫn giữ bình tĩnh và cố tình pha trò cho qua chuyện.

Bà lão đừng nhìn vào đây. - Ông nói với người đàn bà kia - Nổ mắt ra
đấy.

À, à... quân vô liêm sỉ. - Mụ la lên, hỉ mũi vào vạt váy và đến gần
những người đàn ông. Trong đám ấy đã có một lão thày tu mắt đẫm
nước đứng run rẩy, chống tay vào một chiếc gậy dài. Không hiểu lão từ
đâu đến Tsunkôvô và sống bám trong nhà thờ ở đàng kia.

- Quân gian tà! - Lão kêu lên khe khẽ. - Không hiểu chúng nó đang làm

gì. Đi họa đồ đất đai nhà thánh. Không tránh khỏi hỏa hoạn đâu làng nước
ơi! Rồi đến chai họa thôi

(16)

.

- Cút đi ngay! - Ông lão chột mắt quát lên.

- Ở đây không có cái thói ngồi vẽ tranh với đàn bà đâu! Cút! Đành phải

xếp hộp màu lại và ra đi.

Cũng ngày hôm đó Lêvitan và Kupsinnikôva rời khỏi trấn. Khi họ tới gần

bến tàu, bên nhà thờ còn nghe thấy tiếng "cút đi!" lộn xộn và tiếng kêu the
thé của lão thày tu.

- Quân gian đấy. Quân vô đạo. Đàn bà mà để đầu trần thế kia à.

Kupsinnikôva chẳng đội mũ, cũng chẳng chít khăn.

Lêvitan xuôi sông Ôka đến Nigiơni. Ở đó ông chuyển sang tàu thủy đi

Rưbinxkơ. Suốt ngày này sang ngày khác, ông cùng Kupsinnikôva ngồi trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.